“Tiêu Bố Y, ngươi chẳng lẽ cũng không cảm thấy lệnh đường rất kỳ quái? Đến hiện tại, chúng ta căn bản không có nừa điẻm tin tức của nàng. Chúng ta căn cứ theo các mảnh nhỗ tin tóc, xâu chuỗi ra nàng là mẹ của ngươi, nhưng lệnh tôn hình như chưa bao giờ tưởng niệm nàng? ít nhất… người rất ít khi đề cập tới lệnh đường đối với ngươi”.
Tiêu Bố Y không thể không thùa nhận, Tư Nam quan sát tại cảm tình, so với hắn cẩn thận hơn rất nhiều.
“Co là muốn nói, cha ta căn bản không có yêu mẹ ta?”
“ít nhất người hiện tại là cùng Tiêu Hoàng hậu cùng một chỗ” Tư Nam nói: “Ngươi đến hiện tại, đối với lệnh đường có thể nói hoàn toàn không biết gì cả, cái này cũng là đo cha ngươi ban tặng. Ngươi chẳng lẽ… chưa bao giờ nghĩ tới muốn tìm lệnh đường?”
Nếu là người bên ngoài, Tư Nam quá nừa sẽ cảm thấy loại tinh huống này khó có thể tưởng tượng, nhưng biết Tiêu Bố Y kinh nghiệm ly kỳ, Tư Nam ngược lại cảm thấy rất bình thường. Bởi vì Tiêu Bố Y đối với vị mẫu thân này, căn bản không có cảm giác gi.
“Ta thật ra cũng đã phái người điều tra qua” Tiêu Bố Y buồn bã nói: “Nhưng biền người mênh mông, lại đã cách lâu như vậy, cho dù ta là Tây Lương vương, cũng không khả năng như là thẳn tiên, cái gì cũng đều có thể hiểu rõ. Ta cũng đi tìm qua phụ thân, người hiện tại… sống rất tốt, thậm chí đã được Bách Tế Phù Dư Chương tôn là quốc sư”.
Tư Nam nhíu mày nói: “Người thà rằng đi Bách Tế làm quốc sư, cũng không chịu giúp ngươi sao?”
“Ta tôn trọng lựa chọn cùa người”.
“Đây không phải là vắn đề ngươi tôn trọng hay không” Tư Nam nói: “Vô luặn như thế nào, đó cũng là cha ngươi! Từ trước tới nay, ngươi thật ra đều cần người trợ giúp, nhưng người… căn bản không có trợ giúp qua. Từ điểm đó mà thấy, người thậm chí… không quá xem ngươi là con. Tiêu Bố Y, không phải ta châm ngòi ly gián, bời vì vô luận nhìn như thế nào, hai cha con ngươi không có mâu thuẫn, mà người lại là cha ruột cùa ngươi, hẳn phải trợ giúp ngươi, chứ không phải đi ra xa tận hải ngoại mới đúng”.
“Cô nói như vậy, ta cũng cảm thấy có chút kỳ quặc” Tiêu Bố Y cười khồ nói.
“Thật ra người thông minh như ngươi, không phải là không có nghĩ đến. mà là không muốn nghĩ đến” Tư Nam nói: “Muốn giải thích, cũng không phải là không có lý do”.
“Lý do gì?” Tiêu Bố Y ánh mắt lại rơi lên trên chiếc lá rụng.
“Người biết ngươi không phải là con của mình” Tư Nam từng chữ nói ra: “Bời vi chuyện ngươi là người chết, có khá nhiều người biết. Vô luận Thái Binh đạo hoặc Ngũ đấu mễ. đều có một loại phương pháp phân biệt. Tiêu Đại Bằng cùng bọn họ rất có thể có liên quan, lại là người rất thân cận với ngươi, rất có thể đã nhìn ra điểm ấy”.
Nhìn thấy Tiêu Bố Y trên mặt có sự hiu quạnh, Tư Nam vẫn nói: “Nếu như người biết ngươi là người chết, tiến tới rõ ràng ngươi không phải con cùa mình, nên chuyện ròi khòi ngươi cũng có thể giải thích”.
“Cái này hình như cũng là một lý do, nhưng cũng không đầy đủ” Tiêu Bố Y ngậm ngùi nói: “Loại quan hệ này ta sẽ không bóc trần, cũng không cản phải nói ra. Người là người thông minh, càng rõ ràng điểm ấy”.
“Nếu nói nhưvậy, người ròi khỏi ngươi, còncó lý do gì khác nữa?” TưNam hỏi.
Tiêu Bố Y lúc này mới phát hiện Tư Nam phân tích nhịp nhàng ăn khập, kín đáo làm cho người ta hít thờ không thông, “Lo lắng nhiều như vậy, rất dễ dàng mệt mỏi. Người đang sống rất tốt, ta cũng không kém, cái này đã đủ rồi. Ta… không muốn suy nghĩ nhiều”.
TưNam hơi ngần ra, chuyển hướng chủ đề, “Thế giới của ngươi là dạng gi?”
“Khi đó, thể giới kia, hoàng đế đã rất ít gặp” Tiêu Bố Y không hề đi nhớ lại chuyện cũ. thờ ra một hơi, “Đương nhiên.). vẫn còn có quốc gia bảo lưu loại vị trí này, nhung chỉ là một loại tôn kính, lại ít có quyền lợi”.
Tư Nam chăm chu suy tư, “Khi đó, chân chính sẽ thực hiện người với người ngang hàng, mọi chuyện công bình sao?” Nàng hòi là giáo lí của Thái Bình đạo, Tiêu Bố Y mim cười nói: “Trên đời này vốn chính là không có công bằng có lẽ đây mới thực sự là công bằng”.
Hắn nói tự mâu thuẫn, nhưng mà lại hàm nghĩa sâu sắc. Tư Nam nghe xong, có chút tim đập mạnh, lại có chút hiểu được.
“Nói như vậy. Trương Giác đại đạo, tại thế giới kia cùa ngươi, cũng chưa từng thực hiện qua?”
“Không sai” Tiêu Bố Y trả lời đan giản sáng tò.
Tư Nam lộ ra vẻ đồng tình, “Vậy bọn họ mấy trăm năm kiên tri, thoạt nhìn đều là trăng nơi đáy nước . Bời vì ngươi cùng Lý Uyên từ góc độ nào mà xem, cũng khó có khả năng thực hiện đại đạo của bọn họ”.
Tiêu Bố Y từng chữ nói ra: “Ta chỉ biết rằng, tư duy vượt quá mức quy định ờ trong mắt thế nhân, không phải thiên tài, mà là kẻ điên. Tuy đáng buồn, nhung là sự thật”.
TưNam cùng ngẩng đầu nhìn lá rụng ờ ngoài đinh viện, lẩm bầm nói: “Cho nên Trương Giác tuy là thiên tài, nhung không phải người thông minh. Cho nên Côn Luân tuy là vô vi, lại làm chuyện thông minh nhất”.
“Đại đạo vô vi, thiên địa hữu quy” Tiêu Bố Y nói: “Người trái với quy luật, bình thường đều là người bi ai”.
Hắn sau khi nói xong, thi hơi mím môi, đã đem mảnh lá khỏ trong tay miết thành phấn
vụn.
Chỉ là lá cây mặc dù thua thớt, nhưng mà suy nghĩ? Có thể tùy ý mà phiêu linh hay Không?
Tư Nam thanh âm đột nhiên theo gió thu một lần nữa truyền đến, “Ta còn muốn hòi ngươi một việc”.
“Cô cử nói” Tiêu Bố Y cảm giác được thanh ảm cùa mình cũng trờ nên trống trài.
“Ngươi nói ngươi ở thế giới kia, cũng có người yêu, lại bởi vì thời không nên không thể cùng nàng gặp gỡ. Nhưng tại tliẹ giới này, ngươi nếu đã yêu một người, nhung lại không thể không tách ra, cách xa nhau thiẻn sơn vạn thủy. Ngươi có chịu gian nan xa xôi, mà đi tìm nàng không?”
Tiêu Bố Y thật lâu mới nói: “Đã yêu nhau, sao phải ròi đi?” Thật lảu không nghe thấy Tư Nam trả lời. Tiêu Bố Y quay đầu lại, mới hiện cô gái bèn cạnh mình, không biết vì chuyện gi, mi mắt có chút ướt át.
Cảm giác trên mặt hơi lạnh, Tiêu Bố Y ngẩng đằu nhìn lại. mới hiện bất tri bất giác, mưa thu rền van, tí tách roi xuống, từng hạt mưa nhò. giống như cô gái bên người, khó có thể nắm lấy tâm tư.
Trời lạnh, đang thu!