Thế Dân hòi: “Nói chuyện gi?” Hắn nói lời này, cũng làm cho Lý Kiến Thành ngẩn ra thật lâu. Lý Thế Dân rốt cuộc cảm thấy ngữ khí quá nặng, khó tránh khòi khién cho đại ca hiểu lầm. mim cưỡi nói: “Trong lúc nhắt thời… thật không biết nói chuyện gì”.
Lý Kiến Thành nhìn Lý Thế Dân hồi làu rồi vỗ vỗ vai hắn, “Từ khi chúng ta từ Đông Đô đi ra. Đệ còn không có cao lớn như vậy…”
“Càng không có đen như vậy!” Lý Thế Dân cười ha hả, vươn tay sờ sờ hàm râu cứng ngắc dưới hàm.
Lý Thế Dân trước đày. xác thực là tuấn lãng than phong. Lúc trước cùng công tử văn nhã Sài Thiệu rong chơi, nhưng mà qua nhiều năm như vậy, Sài Thiệu phong trằn mệt mòi, tiểu tụy không chịu nồi. Lý Thế Dán hắn thì cường tráng nhiều hơn. râu mép cũng ít có thời gian đi cạo. Mới nhìn qua. giống như đại hán thô lỗ. So với tiểu sinh bơ sữa năm đó. có thể nói là cải biến quá nhiều.
Thế Dán vừa cưỡi đùa. không khí đã hòa hoãn đi rất nhiều.
Lý Kiến Thành cảm khái nói: ‘”Đúng vậy. Ta nhớ khi đó đệ. Còn rất… nhưng mà hiện tại thì tốt rồi. Đại ca thấv đệ hôm nay cũng thật cao hứng. Đệ là Lý gia đệ nhất tướng. Ta đâv làm đại ca khi nghe nói đệ đuổi Lưu Vò Chu sáu trăm dặm. thu phục hơn nửa Hà Đông. Ta thật cho kiêu ngạo đệ”.
Thế Dân khiêm tốn nói: “Nếu không có đại ca kiềm chế uất Trì Cung. Phụ thân một mực ỡ sau đệ ủng hộ. thi đệ làm sao có cảnh tượng hòm nay?”
Lý Kiến Thành vỗ vỗ vai Lý Thế Dân, “Đệ nghĩ như vậy, ta thấy xuất Đồng Quan hắn là do đệ lĩnh quân”.
“Chúng ta là huynh đệ, chẳng lẽ còn phán lẫn nhau?” Lý Thế Dân thờ ra một hơi. “Đại ca. Chúng ta nghe Phụ thân quyết định là được có phải không?”
Lý Kiến Thành mim cười gặt đầu. “Tốt. Một lời đã định”.
Hai nguỡi mim cười chia tay, Lý Thế Dân không có lẻn ngựa về phủ. Sau khi thấy Lý Kiến Thành ròi đi. lại đi vào nội cung tìm Lý Uyên.
Lý Uyên đang ngồi uống trà. nhắm mắt trầm ngâm. Thế Dân đến gằn. quỳ xuống nói: “Phụ hoàng vạn an”. Lý Uyên mờ ra hai mắt. lộ ra nụ cười vui mừng, “Thế Dân. Không cần đa lễ. Ngồi đi”.
Thế Dân chậm rãi ngồi xuống, lại lấy từ trong ngực ra một cái hộp gấm. Cái hộp có vẻ xua cũ, Lý Thế Dân nói: “”Phụ hoàng. Đâv là con sau khi thu Thái Nguyên. tại Tấn Dương cung tìm được một cây Cao Lệ lào sơn sàm. Nghe nói rất là kỳ lạ quý hiếm, có thể kéo dài tuổi thọ. Người dùng thử xem”.
Lý Uyên cười nói: “Đứa ngốc này. Trong nội cung cái gì mà không có. Đàu cẩn con mấv trăm dặm mang đến? Nhưng mà con cùng thật thay đổi. Vi phụ rất cao hứng”.
Hắn tiếp nhận hộp gấm, mờ ra nhìn sau hồi lâu. đột nhiên rơi lệ.
Thế Dân có chút bối rối, “Phụ hoàng. Con lại làm cho người tức giận sao?”
Lý Uyên dùng ống tay áo lau nưỡc mắt ở khóe mắt. cảm khái nói: “Năm đó vi phụ bất đắc chí. Cả ngày cằm đại kỳ lọng che vì người khác chắn gió mưa. Cho dù là bà con thân cặn. cười ta là là đàn bà. Quần thằn càng ít có người để ý tới ta. Có chi là chen chúc cùng giẫm đạp…”
Thế Dán trầm mặc xuống, nhìn thấy nép nhăn trên mặt Lý Uyên càng nhiều. Thái dương càng nhiều tóc bạc. an ủi nói: “Phong thùv thay đổi. Ai cùng khôngbiết, hôm nay phụ hoàng có thể đem bọn họ dẫm ỡ dưới chân. Năm đó người phong quang chẳng phải đã chết sao. Thái độ chán nản. hối hận chính là bọn họ nên đối với phụ hoàng”.
Lý Uyên nhìn sang hộp sơn sám trên tay. trong mắt có lệ, “Năm đó mẹ con vất vả thành bệnh. Cuối cùng bệnh nặng không dậy nổi. Khi đó loại sơn sâm này quý báu tới chừng nào. Vi phụ lấy đâu ra mà sử dụng? Nếu như mẹ con biết được hiếu tâm của Thế Dán con hôm nay. Dưới cửu tuyền, cùng sẽ an ủi”.
Thế Dân mũi cũng cay cay, “Hài nhi sẽ không quên công ơn nuôi dưỡng ngậm đắng nuốt cay của cha mẹ”.
Lý Uyên buông hộp gấm thỡ dài nói: “Khi đó vi phụ vì chịu khuất nhục, thậm chí muốn chết đi. Nhưng lại thấv mấy huynh đệ các con. chi có thể đè xuống ý nghĩ này. Bùi Tịch cùng vi phụ chán nản mà gặp nhau, đă một mực cổ vũ cha phải tinh lại. Hắn biết mẹ con bệnh nặng, còn cổ ý trộm một câv Cao Lệ lào sơn sâm cho cha. thậm chí mạo hiểm nguy hiểm bị chém đầu. Các con chi biết là hắn khi khởi nghĩa, dốc hết tài vặt Tấn Dương cung giúp ta. Nhưng không biết vàng bạc châu báu toàn cung, ở trong lòng cùa vi phụ, cùng không bẳng hộp sơn sâm mà hắn năm đó tặng cho cha”.
Thế Dân nhiều ít có chút kinh ngạc. “Còn không biết Bùi Phó Xạ cùng cha có đoạn chuyện cũ này”.
Lý Uyên thờ dài nói: “Chuyện cũ con có thể biết được bao nhiêu? Nếu không thì Hà Đông đại bại. vi phụ cũng không nỡ trách phạt hắn. Lưu Văn Tình bởi vì đòi giết Bùi Tịch, mới khién cho cha rất là bất màn'”.
Thế Dân lúc này mới biết, Lý Uyên nói những cái này. lại là muốn nói chuyện Lưu Vãn Tĩnh, cau mày nói: “Lưu Văn Tĩnh lòng lang dạ thú hài nhi không có thắv được, thật sự vô năng. Nếu gặp lại hắn. đương nhiên sẽ lấv đẩu của hắn cho phụ thân, để cho người giải mối hận trong lòng”.
Lý Uyên khoát tay nói: “Con hiện tại là Đại tướng quân. Những chuyện này. giao cho thủ hạ xử lý là được rồi. Vi phụ hôm nay nói đển những cái này, chi muốn nói cho con biết. Có gian nan mới biết bạn bè. chi có loại người này mới thật sự đối tốt với con. Tuy có sơn sâm của Bùi Tịch, mẹ của con vẫn qua đỡi. rốt cuộc cũng không có cứu được. Mẹ con trước khi chết, duy nhất không vên lòng chính là vi phụ cùng các con. Nhưng mà Thải Ngọc”