Nữ tử áo đen gật đầu, hờ hững nói: “Tự nhiên muốn làm gì cũng được”.
Tiêu Bố Y suy nghĩ mấy ngày cũng không có nghĩ ra làm thế nào để giết Lý Mật, Lý Mật không thể nghi ngờ là một cao thủ, lúc trước ở tại thành Tương Dương, Từ Thế Tích, Bùi Bội bố trí kế hoạch chu mật như vậy cũng giết không được hắn, hắn đương nhiên trong nhất thời cũng nghĩ không ra biện pháp nào tốt hơn.
Trước không nói bên người Lý Mật có hàng vạn hàng nghìn hộ vệ. Chỉ nói bản thân Lý Mật chính là vạn người khó địch, có thể từ trong nỏ tiễn như mưa mà cứu ra hai thủ hạ, có thể mang theo hai thủ hạ nhảy xuống khỏi thành Tương Dương mà không tổn thương đến cọng lông tóc, bản thân điều này đã là chuyện làm cho người ta nghe nói mà sợ hãi, nhưng Lý Mật thật sự đã làm được. Sau đó Từ Thế Tích cùng Bùi Bội đều lắc đầu thở dài nói, Lý Mật này thật sự quá giảo hoạt, quá khó giết.
Một người như thế, hắn đương nhiên không nỡ để cho nữ tử áo đen đi đối phó, hắn đưa ra đề nghị này bất quá có hai mục đích, một là muốn biết bí mật của nữ tử áo đen, hai là muốn thử dò xét nàng có qua lại với Lý Mật hay không.
Nhưng lúc này xem ra, hắn đã uổng phí tâm cơ. Nữ tử áo đen nói khi không có việc gì đều suy nghĩ về hắn, hắn khi không có việc gì cũng không ngừng nghĩ tới những mối quan hệ phức tạp bên người. Thái Bình đạo là địch là bạn, hắn hiện tại hoàn toàn không biết gì cả. Hắn duy nhất có thể biết là, mỗi lần Thái Bình đạo ra tay, đều là kinh thiên động địa, ngoài dự đoán của mọi người.
Nếu giết không được Lý Mật, không bằng suy nghĩ làm thế nào đối phó với Hoàng Phủ Vô Dật thì tốt hơn. Con người vốn có tính phản, khi Hồi Lạc Thương bị vây, Việt vương kính hắn như kính bài vị tổ tông vậy, nhưng Tiêu Bố Y hiện tại đã phát hiện, thì ra tế tổ không phải ngày nào cũng có mua bán. Từ khi Hồi Lạc Thương được giải vây, hai ngày qua Việt vương đối với hắn đã không còn nhiệt tình như lúc đầu.
Bất quá Việt vương mặc dù đối với Tiêu Bố Y không nóng không lạnh, nhưng hai ngày qua người đến bái phỏng Tiêu Bố Y cũng không phải là số ít. Tiêu Bố Y đối với Đông Đô có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, hắn ở tại Đông Đô thời gian thật ra cũng không dài, nhưng mỗi lần đến Đông Đô, Đông Đô đối với hắn đều có thay đổi rất lớn.
Đông Đô biến đổi càng ngày càng tiêu điều, mà Tiêu Bố Y hắn biến đổi càng ngày càng được hoan nghênh.
Mới tiễn mấy quan trên triều đi, có Đại Phu, có Lang Trung, đương nhiên không phải là xem bệnhcho hắn, mục đích bọn họ tới cũng rất đơn giản, cảm tạ Tiêu tướng quân đoạt lại Hồi Lạc Thương, kiệt lực trấn thủ Đông Đô. Đương nhiên dụng ý càng sâu hơn chính là, trước tiên ở trước mặt Tiêu Bố Y mà quen biết, sau này vạn nhất có thay đổi mới gì, thì cũng hy vọng Tiêu Bố Y nhớ tới mình. Những người này đều là nhân vật ở cấp bậc hạ tầng, có thể nói là vẫn buồn bực bất đắc chí, khi gặp phải thế cục rung chuyển, đương nhiên có thể làm là trước hết phải cố khởi dũng khí mà cầu sinh cầu biến.
Tiêu Bố Y đang cầm ly trà nhấp một ngụm, Lô lão Tam đã vội vã đi đến, đưa lên bái thiếp nói: “Tiêu lão Đại, lại có người cầu kiến” Tiêu Bố Y biết Đông Đô hành trình phi thường hiểm ác, cho nên mang theo nhân thủ cực ít. Lúc đầu sau khi cùng Bùi Minh Thúy, nữ tử áo đen tới rồi Đông Đô, năm huynh đệ Biển Bức sau đó cũng đi tới Đông Đô, đương nhiên là còn có rất nhiều thế lực hoạt động âm thầm do Viên Lam an bài đến, cũng không dễ dàng bại lộ, ít nhất về phương diện thông tin bọn họ vẫn duy trì thông suốt không trở ngại, cho nên công việc tiến hành rất thoải mái. Tiêu Bố Y vẫn đem năm huynh đệ theo trên người, một điểm chủ yếu là, năm huynh đệ đều có sở trường, kiến thức rộng rãi. Hắn chuẩn bị từ từ sẽ điều động nhân thủ đến Đông Đô đểứng đối cục diện hiện tại. Bất quá thoạt nhìn trước mắt, các binh tướng ở hạ tầng Đông Đô cũng đã xác nhận là đối tượng mượn sức trọng điểm của hắn. Trong động loạn chỉ cần có được sựủng hộ của bọn họ, lực lượng bộc phát lên tuyệt đối không thể bỏ qua.
Tiếp nhận bái thiếp, Tiêu Bố Y nhìn thoáng qua, có chút nghi hoặc hỏi, ” Trường Tôn Hằng An? Hắn là ai vậy?”
“Trường Tôn Hằng An là người của gia tộc Trường Tôn, cha của hắn là Trường Tôn Thịnh”.
Tiêu Bố Y khẽ nhếch mày, Trường Tôn Thịnh hắn đương nhiên biết, lúc trước phân liệt Đột Quyết cũng có công lao hiểu hách của Trường Tôn Thịnh trong đó. Sau khi Trường Tôn Thịnh chết, Dương Quảng mới đem việc xử lý chuyện Đột Quyết giao cho Bùi Củ. Trong khi hắn đang cau mày nghĩ tới ý đồ đến của Trường Tôn Hằng An, Lô lão Tam đã nói tiếp: “Trường Tôn Thịnh có ba con trai, trưởng tử Trường Tôn Hành Bố khi chống cự Dương Lượng tạo phản đã sớm chết, Trường Tôn Hằng An này bởi vì đại ca, cho nên lên chức chức Ưng Dương Lang tướng, con là Trường Tôn Vô Kỵ, nghe nói văn võ toàn tài. Tiêu lão Đại, ta cảm thấy bọn họ quá nửa cảm thấy người hiện tại thế lực mạnh mẽ, nên muốn đầu nhập vào người”.
Tiêu Bố Y khi nghe tới Trường Tôn Vô Kỵ, rốt cuộc nghĩ tới cái gì đó, “Trường Tôn Thịnh còn có một con gái tên là Trường Tôn Vô Cấu phải không?”
“Tiêu lão Đại người quen sao?” Lô lão Tam thật ra cũng không lấy làm lạ, thầm nghĩ cũng chỉ có loại nhân vật anh tuấn tiêu sái như Tiêu lão Đại thì mới có thể mọi việc đều thuận lợi, quen nhiều phụ nữ chút cũng không có gì lạ.
Tiêu Bố Y đã rõ ràng Trường Tôn Hằng An tại sao lại đến, Trường Tôn Vô Cấu là hôn thê của Lý Thế Dân, Trường Tôn gia thật ra cùng Lý gia quan hệ có thể nói là vô cùng tốt. Trường Tôn Hằng An này một khi tìm đến hắn, đương nhiên cũng là đến vì Lý gia mà cầu tình!
“Mời Trường Tôn Hằng An tiến vào”.
Lô lão Tam lên tiếng ra khỏi cửa, trong chốc lát đã dẫn vào một người trung niên, đầy vẻphong độ, sau khi nhìn thấy Tiêu Bố Y thì tiến về phía trước vài bước thi lễ nói: “Tiêu tướng quân khỏe chứ, Trường Tôn Hằng An ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hận vô duyên gặp mặt. Hôm nay được gặp, tam sinh hữu hạnh”.
Trường Tôn Hằng An nói chuyện có nặng có nhẹ, cử chỉ nhẹ nhàng, làm cho người ta vừa thấy trong lòng đã dâng lên sự hảo cảm.
Tiêu Bố Y lại suy nghĩ, lão tử nếu không phát uy chế trụ người của Lý gia, chỉ sợ ngươi trốn ta còn không kịp?
“Trường Tôn huynh quá tâng bốc rồi, xin mời ngồi. Lão Tam, mau đem trà thơm lên”.
Trường Tôn Hằng An vội vàng nói: “Tiêu tướng quân thật sự muốn giết ta rồi, nghĩ đến ta bất quá chỉ hơn có vài tuổi, sao dám xưng hô một chữ huynh, Tiêu tướng quân gọi ta là Hằng An là được rồi”.
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Vậy không biết Hằng An tới đây có chuyện gì?”
Hắn thật ra cũng đi thẳng vào vấn đề, Trường Tôn Hằng An có chút ứng phó không kịp, do dự rồi nói: “Tại hạ mới vừa đã nói qua, tới nơi này đơn giản là ngưỡng mộ đại danh của Tiêu tướng quân đã lâu, lúc này mới tới bái phỏng, cũng mong Tiêu tướng quân thứ cho tại hạ mạo muội”.
Hắn nói chuyện khiêm nhường, thậm chí có thể nói là tự hạ thấp, Tiêu Bố Y lại cảm thấy tiểu tử này luôn có ý chơi đùa, thật ra cũng không được tự nhiên. Cùng hắn hàn huyên vài câu, Trường Tôn Hằng An hai tay dâng lên một phần lễ, cười bồi nói: “Tại hạ cùng Tiêu tướng quân lần đầu gặp mặt, một chút lễ mọn, không thành kính ý”.
Tiêu Bố Y tùy tiện lật xem, thấy lễ mọn cũng rất là nặng, tươi cười nói, “Hằng An thật sự vô cùng khách khí rồi, không biết có gì phân phó?”
Trường Tôn Hằng An lại đứng lên, cuống quít khoát tay, “Phân phó thì không dám nhận, Tiêu tướng quân đồng ý nhận lấy, vậy đã là rất cấp cho tại hạ mặt mũi”.
Tiêu Bố Y không nhịn được cười ói: “Có lễ vật đưa tới, tại sao phải cự tuyệt?”
Trường Tôn Hằng An lại thi lễ, “Như vậy cũng tạ ơn Tiêu tướng quân, biết Tiêu tướng quân công vụ bận rộn, tại hạ không dám quấy rầy nhiều, xin cáo từ trước”.
Đợi khi Trường Tôn Hằng An đi rồi, Lô lão Tam mới lẩm bẩm nói: “Người này môn đạo gì đây, tới tặng phần lễ rồi đi? Chẳng lẽ có tật xấu gì?”
Tiêu Bố Y lại cau mày nói: “Người này không phải có tật xấu, mà là rất thông minh. Lão Tam, gọi lão Ngũ đến, chúng ta đi ra ngoài một chút, cả ngày ở trong phủ cxung mốc meo lên rồi”.
Lô lão Tam tinh thần rung lên nói: “Được!”
Trường Tôn Hằng An rời phủ tướng quân, trên đường cũng không trì hoãn, trực tiếp quay về phủ đệ Trường Tôn. Trong sảnh sang ngồi hai người, một người ngọc thụ lâm phong, cùng Trường Tôn Hằng An có vài phần giống nhau, chỉ là tuổi còn trẻ hơn nhiều, người còn lại cũng tuấn lãng, râu dài ba chòm, tuy tuổi còn không nhỏ, nhưng ngược lại so với Trường Tôn Hằng An còn hơn vài phần khí chất nho nhã chững chạc. Chỉ là người này hai hàng lông mày nhíu lại, trong mắt luôn lộ ra vẻ buồn bã nhè nhẹ.
Nhìn thấy Trường Tôn Hằng An quay về, người lớn tuổi kia hỏi: “Hằng An, chuyện làm thế nào rồi?”
“Chỉ nhìn thần sắc nhẹ nhàng của Nhị ca, đã biết chuyến này hẳn là không kém” Người còn trẻ nọ mỉm cười nói.
Trường Tôn Hằng An đối với người lớn tuổi cung kính thi lễ, “Thúc phụ, cháu theo phân phó của người, đã đem lễ vật cấp cho Tiêu Bố Y. Bất quá chúng ta tại sao lại không nói rõ ý đồ đến?”
Người lớn tuổi khẽ thở dài: “Chúng ta cần gì nói rõ ý đồ đến? Tiêu Bố Y này phi thường thông minh, hơn nữa cùng Đường quốc công quan hệ vi diệu, hắn cùng Thế Dân quan hệ cũng tốt, làm sao lại không biết ý đồ đến của chúng ta. Đã như vậy, chúng ta cần gì phải làm điều thừa thãi? Hắn hẳn là sẽ không làm khó chúng ta, chúng ta đem lễ vật tặng qua, chỉ hy vọng vào thời điểm mấu chốt hắn có thể đặt mình ra ngoài sự việc là tốt rồi”.
“Nhưng Tiêu Bố Y cự tuyệt Thải Ngọc… hơn nữa tại triều đường đã đề nghị Việt vương đem Lý gia chém tận giết tuyệt. Lúc đó ở tại Long Quang điện mọi người đều nghe rõ ràng. Cháu chỉ sợ hắn vì cầu thượng vị, sẽ lựa chọn không từ thủ đoạn” Trường Tôn Hằng An nói.
Người lớn tuổi lắc đầu nói: “Có đôi khi cự tuyệt bất quá chỉ là lấy lùi để tiến, Thải Ngọc lần này quá lỗ mãng, bất quá nàng ta cũng là quá mức nóng lòng, quan tâm sẽ bị loạn, lúc này mới tạo thành cục diện như hôm nay. Phải biết rằng Tiêu Bố Y làm là đều nhìn theo đại cuộc, hắn cố ý tại triều đường nói trảm, quá nửa là biết Hoàng Phủ Vô Dật chắc chắn sẽ phản đối, ngược lại là tạm thời cứu Lý gia”.
Trường Tôn Hằng An cau mày nói: “Hắn thật sự có tâm cơ như vậy sao?”
Người còn trẻ cười nói: “Nhị ca, huynh chớ có xem nhẹ Tiêu Bố Y, huynh phải biết rằng, trong ba năm này, Tiêu Bố Y thanh danh lên cao cũng không phải là không có nguyên nhân, hôm nay những người xem nhẹ hắn kết quả đều là thê lương. Thế Dân nói với đệ, vạn lần chớ động vào nghịch lân của hắn, thúc phụ cho huynh tặng lễ cũng không có ý khác, bất quá là muốn thể hiện kính ý của chúng ta mà thôi, vi cầu làm việc thuận tiện. Chỉ cần Tiêu Bố Y đối với chuyện này không nghe không hỏi, chúng ta cứu Lý gia ra khỏi Đông Đô cũng có tám phần nắm chắc”.
Người còn trẻ gọi Trường Tôn Hằng An là Nhị ca, hiển nhiên chính là Trường Tôn Vô Kỵ con trai thứ ba của Trường Tôn Thịnh.
Người lớn tuổi gật đầu, “Vô Kỵ nói một chút cũng không sai, thật ra Tiêu Bố Y cũng có thể biết, hôm nay thiên hạ đại loạn, thế lực đa phân, Đường quốc công cùng hắn tạm thời liên minh, qua lại lẫn nhau thì mới có lợi. Chuyện này là hắn thuận tay đẩy thuyền, nhận lấy ân đức, ta tặng lễ cho hắn, cũng là vì cảm tạ. Chúng ta không có lộ rõ lòng dạ, duy trì quan hệ vi diệu này là tốt rồi. Hôm nay Tiêu Bố Y tạm thời cứu Lý gia, Hoàng Phủ Vô Dật vì đả kích Tiêu Bố Y, ngược lại sẽ tương trợ chúng ta, cho nên lúc này chúng ta chỉ cần đả thông quan hệ với Hoàng Phủ Vô Dật, đưa Lý gia ra khỏi Đông Đô tuyệt đối không khó. Thải Ngọc không rõ ảo diệu trong đó, chỉ tưởng rằng Tiêu Bố Y năng lực ngập trời, dưới sự sốt ruột, không nhịn được đi cầu Tiêu Bố Y tương trợ, cũng chỉ là duyên mộc cầu ngư (leo cây bắt cá)! Nghĩ đến Tiêu Bố Y đã sớm ở tại triều đình tỏ rõ lập trường, thì làm thế nào mà sẽ vì nàng mà làm ngược lại, cái này là do Thải Ngọc tự làm tự chịu mà thôi”.
Trường Tôn Hằng An chợt hiểu nói: “Thì ra là thế”.
Trường Tôn Vô Kỵ lại hỏi: “Thúc phụ, hôm nay thiên hạ thế lực đa phân, nhưng theo cháu thấy, lúc này lấy Quan Trung, Tương Dương, Hà Bắc, đông nam làm trọng. Lý Mật thân ở chỗ tứ chiến, xác nhận tự đưa đầu vào tử lộ, Tiêu Bố Y trước chiếm Tương Dương, hôm nay lại mưu đồ Đông Đô, đánh một trận Hồi Lạc Thương lui Lý Mật lại càng dương danh thiên hạ, hắn quả thật là trở ngại lớn nhất của Đường công tiến vào lấy Trung Nguyên… không biết Đường công có thể diệu kế gì để đối phó với hắn?”
Người lớn tuổi than nhẹ nói: “Vô Kỵ, hôm nay không biết chuyện ngày mai, lúc này lấy kết minh là chính, các thế lực trong thiên hạ hiện nay muốn tỏa sáng, không phải mấy năm thì không thể được. Đã như vậy, phân phân hợp hợp, bất quá chỉ là ngắn ngủi, chúng ta hôm nay chỉ điểm giang sơn, ngày mai như thế nào cũng không biết, cần gì phải suy nghĩ cho nhiều?” Hắn mới vừa rồi phân tích rất thấu triệt, hiển nhiên là người có chút thông minh, nhưng cũng đã có chút hứng thú rã rời.
Hai huynh đệ Trường Tôn Vô Kỵ liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thanh hỏi, “Vậy không biết thúc phụ hiện tại có gì phân phó?”
Người lớn tuổi trầm ngâm trong chốc lát, “Hằng An, Vô Kỵ, ta không tiện lộ diện, các ngươi lập tức chuẩn bị hậu lễ đi tới phủ đệ Hoàng Phủ Vô Dật, dùng lời uyển chyển phân tích lợi hại, nghĩ đến thuyết phục Hoàng Phủ Vô Dật cũng không khó. Việc này phải làm sớm không nên trì hoãn, lập tức đi làm”.
Hai huynh đệ khom người lui ra, người lớn tuổi lại vẫn ngồi ở trên ghế, nhìn phía ngoài cửa sổ, thở nhẹ một tiếng, đầy vẻ buồn vã khúc chiết, vẻ phiền muộn trong mắt càng đậm…
***
Tiêu Bố Y tuy nói là rời phủ tướng quân một chút, nhưng lại cùng Lô lão Tam, lão Ngũ hai người điều động binh tướng trong nhà trước, mấy ngày nay người của triều đình tặng lễ không ít, Tiêu Bố Y đem lễ vật chuyển đổi thành tiền, tay trái thu vào, tay phải lại tặng ra, gia quyến của các binh tướng hiển nhiên đều vô cùng cảm kích.
Đợi đến buổi trưa, Tiêu Bố Y lúc này mới dẫn hai huynh đệ chuẩn bị dùng bữa, bọn họ mặc trang phục bình thường, lại tận lực hạ thấp, đội mũ da, thật ra cũng ít người nhận ra.
Thông Viễn thị cách chỗ bọn họ không xa, Tiêu Bố Y chuẩn bị dẫn hai huynh đệ tìm tửu lâu uống rượu, thì đã thấy ở con phố đối diện chạy tới hai con ngựa cao lớn, hai người ngồi ở trên đều anh tuấn như nhau. Tiêu Bố Y nhận biết một người là Trường Tôn Hằng An, lắc mình né sang một bên, Trường Tôn Hằng An có vẻ đang vội vã, cũng không có lưu ý tới Tiêu Bố Y.
“Người ít tuổi hơn trên ngựa kia là ai?” Tiêu Bố Y thuận miệng hỏi.
Lô lão Tam chỉ nhìn qua đã nhận ra, “Đó là Trường Tôn Vô Kỵ, Tiêu lão Đại, Trường Tôn Hằng An lại đi làm cái gì?”
Tiêu Bố Y cười cười, “Qúa nửa là đi tặng lễ, Trường Tôn huynh đệ quả nhiên danh bất hư truyền”.
Lô lão Tam chỉ tưởng rằng danh bất hư truyền là nói tướng mạo, lại cười nói: “Bọn họ tuy tuấn lãng, nhưng lại thiếu đi sự cứng cỏi của Tiêu lão đại, ta nếu là phụ nữ, khẳng định là muốn gả cho Tiêu lão Đại, mà không phải gả cho loại công tử kia đâu”.
Lão Ngũ ở một bên cười nói: “Ngươi nếu là phụ nữ, ta chỉ sợ Tiêu lão Đại sẽ lập tức chạy trốn”.
Ba người đều cười, Tiêu Bố Y biết Lô lão Tam hiểu lầm, cũng không giải thích, cùng hai huynh đệ mới cất bước, đột nhiên có một người mặt đen vội vã đi ngang qua, thiếu chút nữa đụng vào người lão Ngũ. Lão Ngũ lắc mình tránh thoát quát: “Cẩn thận một chút”.
Người nọ quay đầu lại nhìn, hơi ngạc nhiên, cất giọng ấm ách nói: “Xin lỗi”.
Hắn sau khi nói xin lỗi xong, thì vội vã rời đi, Lô lão Tam hỏi, “Lão Ngũ, kiểm tra lại đồ vật, đừng bị tiểu tặc đắc thủ” Lão Ngũ lắc đầu, “Hắn không phải tiểu tặc, cũng chỉ là vô tâm mà thôi”. Hai huynh đệ thoáng qua nhìn thấy Tiêu Bố Y quay đầu nhìn về phía bóng lưng của người nọ, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, đều hỏi: “Tiêu lão Đại, người này có vấn đề sao?”
Tiêu Bố Y đột nhiên nghĩ đến cái gì, thất thanh nói: “Sao lại là hắn? Hắn sao lại đến Đông Đô?”
“Tiêu lão Đại người nhận ra người này sao?” Lô lão Tam kinh ngạc nói. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: “Ta vẫn cảm thấy hắn giống một người, hắn tại sao lại không đi gặp ta? Lão Ngũ, ngươi đi theo người kia, xem hắn làm cái gì, tra rõ chỗở của hắn, lập tức cho ta biết. Bất quá, cẩn thận tận lực đừng để cho người nọ phát hiện ngươi đang theo dõi”.
Lão Ngũ ứng tiếng, nhanh chân rời đi, Lô lão Tam cau mày muốn hỏi, rồi lại không dám. Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: “Lão Tam, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy người nọ rất quen thuộc sao? Mặc dù hắn cố ý bôi đen mặt?”
Lô lão Tam trầm ngâm nói: “Người nói người này ta cũng có quen?” Nhìn thấy Tiêu Bố Y gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, Lô lão Tam thất thanh nói: “Hắn chẳng lẽ là Thiếu chủ Hắc ám thiên sứ Văn Vũ Chu?”