Giám đốc Bệnh Viện dạ dạ theo sau, thấy cô rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Phòng cấp cứu.
“Bác sĩ Trương cuối cùng cậu cũng đến rồi, mau xem tình hình bệnh nhân thế nào rồi còn chữa trị, chứ vợ vị bệnh nhân này sắp không chịu nổi rồi”các y tá bên cạnh thúc giục, chẳng mấy chốc đã chuẩn đoán được bệnh:”Bệnh nhân bị trúng độc,máu bị nhiễm độc nhiều phải hút hết máu độc ra thay bằng máu mới”
Y tá kể lại từng câu từng chữ cho Lam Sương nghe người cô thấy bắt đầu nhẹ lòng nhưng y tá lại nói thêm:”Có điều”Lam Sương quay đầu lại nhìn cô y tá:”Có điều cái gì?”Y tá rụt rè nói :”Có điều bệnh nhân thuộc nhóm máu máu AB dương,mà bệnh viện đã hết loại máu này được 1 tháng rồi “.
“Cái gì? Con mẹ nó hết đúng lúc vậy sao?”Bạch Long đập tay vào tường, cả Lưu Bang không có ai thuộc nhóm máu này cả ngoại trừ em gái anh ra.
“Tôi có loại máu này ?”Lam Sương nhìn chăm chăm vào Lưu Nguyệt đang sải bước đi vào,cả đám người đứng đó như thấy vị cứu tinh.
Y tá đưa tay chỉ đường :”Mời cô theo tôi kiểm tra sức khỏe”.
Lưu Nguyệt cúi đầu :”Vâng”.
2 tiếng sau.
Bác sĩ Trương và đồng nghiệp đi ra, người nhanh chóng bước đến hỏi tình hình sức khỏe của Lưu Trấn là Lam Sương.
“Bác sĩ,anh ấy sao rồi?”
Bác sĩ Trương cởi khẩu trang :”Dạ thưa cô tình trạng bệnh nhân đã ổn có thể đưa về nhà chăm sóc hoặc ở lại bệnh viện vài ngày cũng được”.
Lam Sương lại quay sang hỏi mọi người đứng phía sau :”Mọi người thấy thế nào?”.
Hoắc Long đưa ra ý kiến của mình :”Cứ đưa Lão đại về dù gì tôi cũng là bác sĩ mà”.
“Ý kiến của em thì sao?”Lam Sương lại quay sang Lưu Nguyệt.
“Em cũng đồng ý ạ”.
“Vậy chuẩn bị xe chúng ta về”.
Diễm Lệ Uyển.
Phòng riêng của Lưu Trần Lãng.
Lam Sương đứng bên cạnh cửa sổ,ánh trăng đêm từ từ chiếu qua khe cửa, hình ảnh người con gái với ánh mắt trầm nặc không chút biểu cảm trên khuôn mặt lặng nhìn cảnh vật sau cánh cửa sổ căn phòng.
Lưu Trần Lãng bất giác tỉnh lại, anh quay sang nhìn hai phía thấy cô gái của mình đang đứng trước cửa sổ với vẻ trầm nặc anh nhẹ giọng:”Sương Sương”
Cô gái nhỏ đứng trước cửa sổ mở to hai mắt khi nghe thấy giọng của anh,cô xoay người chạy đến xà vào lòng anh.
“Đêm đã khuya rồi mọi người về phòng nghỉ đi, có gì tôi sẽ gọi”Lưu Trần Lãng vuốt ve mái tóc dài của Lam Sương,hai mắt cụp xuống.
Sau khi tất cả mọi người ra ngoài Lam Sương như đứa trẻ bị bắt nạt mà khóc lớn trong lòng anh,anh cúi xuống hôn lên trán cô:”Anh còn chưa chết,em khóc cái gì?”
“Huhuhu”cô khóc không ngừng cho đến khi ngủ thiếp đi.
Lưu Trần Lãng để cô nằm bên cạnh mình ôm cô vào lòng.