Hai má Bánh bao sữa đỏ như cà chua chín, giọng cũng phát run nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Em không sợ đau, ngài… ngài thoải mái là được.”
Nhóc con này giỏi thật.
Mấy lời mạnh miệng thế này cũng dám nói.
Kim chủ trừng phạt mà nhéo eo cậu thêm một hồi.
Cơ thể thiếu niên tuy nhỏ gầy nhưng cũng có chút đường cong cơ bắp, làn da mịn màng trơn nhẵn.
Bánh bao sữa ngoan ngoãn để đối phương tùy ý sờ nắn người mình. Nhưng chỉ với tiếp xúc gần gũi và những vuốt ve như thế mà cậu cũng đã ý loạn tình mê, Bánh bao sữa nhỏ giọng nài nỉ: “Đừng… Đừng ở đây mà. Được không? Em xin ngài đấy!”
Tay Kim chủ lướt qua bụng nhỏ của cậu, hắn nhấc tay, khép vạt áo tắm của Bánh bao sữa lại.
Bánh bao sữa: “?????”
Kim chủ ngồi dậy, trong giọng nói còn lẫn ý cười xấu xa: “Đúng là lần đầu tiên thật, mới sờ cậu mấy cái mà đã chịu không nổi rồi à?”
Trợ lý tra được thông tin, nói rằng mấy hôm trước cậu đóng phim bị thương sau eo. Chính xác là kim chủ muốn xác nhận một chút xem vết thương thế nào. Dù sao phim mới cũng phải treo dây thép đấy.
Ai ngờ Bánh bao sữa bị hắn trêu thành thế này.
Bị đùa giỡn một phen như thế, Bánh bao sữa xấu hổ đến mức muốn đi nhảy lầu luôn cho rồi.
“Em em em …”
Bánh bao sữa lắp bắp, thấy Kim chủ đã đứng lên, cậu luống cuống vội vàng đứng dậy, to gan lớn mật túm chặt góc áo kim chủ:“Em sai rồi, ngài… ngài đừng đi mà.”
Trông đáng thương vô cùng.
Rõ ràng là đang cầu hoan, thế nhưng dáng vẻ nhỏ bé yếu ớt kia lại giống một nhóc đáng thương bị người yêu vứt bỏ nên đang năn nỉ làm hòa.
Kim chủ thở dài.
Bao nuôi nhóc con mềm mại ngoan ngoãn thế này dù có nâng đỡ được người trở thành siêu sao thì cũng có giúp mình xử lí được ai đâu chứ.
Thế nhưng thật ra lại rất hợp khẩu vị của mình.
“Ngoan thật nhỉ.” Kim chủ nâng nâng cằm ý chỉ vị trí nào đó nói: “Phía sau không được, vậy phía trước tự xử được chứ?”
Bánh bao sữa tự lý giải thành kiểu khác.
Cả người cậu đỏ bừng trong nháy mắt, từ đầu đến chân hồng như tôm luộc. Bởi vì chủ nhân ngại ngùng nên thân thể cũng co quắp, ngón chân tròn tròn mềm mại cũng cuộn cả vào, cậu run rẩy đưa tay định sờ nơi đó của mình: “Ngài… muốn xem ạ?”
Kim chủ thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Nhóc này nghĩ hắn là ai mà lại cho rằng mình muốn xem cậu tự an ủi. Ngay trước khi Bánh bao sữa cởi áo tắm Kim chủ đã kịp đè cậu lại, giọng nói mang theo ý cười còn có cả sự cưng chiều bất đắc dĩ mà chính hắn cũng không nhận ra: “Nghĩ gì đấy hả? Tôi không có đam mê kì lạ thế. Tự mình dập lửa đi, rồi ngoan ngoãn đi ngủ, nghe chưa?”
Bánh bao sữa vẫn đang chìm trong ham muốn và ngượng ngùng nên có hơi ngơ ngác, một lát sau mới dần có phản ứng, hiểu ra vấn đề. Cậu chần chờ hỏi: “Ngài… không cần em sao? Vẫn phải đi sao?”
Thất vọng, khổ sở, tủi thân.
Kim chủ nhíu mày, giận đến bật cười: “Cậu xem bản thân mình là gì vậy? Lấy cơ thể để trao đổi với tôi à? Tôi sẽ không chạm vào cậu, cũng không có đam mê kì quặc gì. Cậu sống cho tốt, yên ổn đi theo tôi là được, hiểu không?”
Bánh bao sữa gật gật đầu, trông cực kì đáng thương.
Trong lòng vừa thấy mất mát, lại vừa có chút ấm áp.
Cho dù là quan hệ bao nuôi thì anh ấy cũng rất tôn trọng mình nha.
Người cậu thích sao lại tốt vậy nhỉ.
Kim chủ định rời đi, Bánh bao sữa cũng theo đuôi hắn muốn tiễn người ra ngoài, lưu luyến trong mắt như muốn tràn cả ra.
Kim chủ nghĩ ngợi, sau đó cho cậu một viên thuốc an thần: “Tôi nói bao nuôi cậu, lời này vẫn có hiệu lực. Thế nhưng cậu là người nổi tiếng, đến nhà tôi ở sẽ không tiện. Khi nào tôi tìm cậu thì sẽ gọi điện, biết chưa?”
Bánh bao sữa do dự một lát, sau đó cẩn thận xác nhận: “Thật sự sẽ gọi điện thoại sao?”
“Ừ.”
Đôi mắt Bánh bao sữa nhìn Kim chủ hệt như cún con bị vứt bỏ.
Kim chủ ném chìa khóa lên quầy, mạnh mẽ xách người về sô pha.
Còn tiện tay búng trán cậu một cái rồi mới đi.
Bánh bao sữa không thèm quan tâm đến phản ứng sinh lí của bản thân, cậu ngồi trên sô pha, tủi thân muốn chết.
Anh ấy không hôn mình! Anh ấy không chạm vào mình! Cả buổi tối mà chỉ sờ có hai cái! Đã vậy còn chỉ sờ eo!
Đây là thể loại bao nuôi gì thế hả?
Hết chương 4