
Bành Dân Tắc chạy dọc bờ hồ hết nửa tiếng. Nhớ lại tối hôm đầu tiên có trăng thượng huyền, bây giờ đã tròn vành ra không ít, lộ rõ được khoảng phân nửa rồi, ánh trăng cũng đủ sáng, rừng cây và hồ nước đều yên lặng, xuyên qua tán lá có thể nhìn thấy những khoảng tường màu xám pha đỏ, là vách tường phía tây biệt thự. Nhìn từ góc này, nơi đây tựa như một khu resort nghỉ dưỡng của đại gia nào đó, ai có thể tưởng tượng nổi ngay tại đây đang diễn ra một trò chơi chết chóc hoang đường cỡ nào.
Anh đi tới chỗ sườn dốc, cảm thấy cây liễu to khỏe có một cành chìa ra giữa hồ này nhìn hơi quen quen, chợt nhớ ra đây chính là chỗ anh định treo một cái xích đu. Ghế tựa và dây thừng vẫn đang chờ trong phòng anh, anh nghe theo kiến nghị của Ngụy Tử Hư, định tìm cách giảm độ trơn trượt và tăng ma sát, kết quả dây dưa đến tận bây giờ.
Vỏ cây thô ráp, nứt nẻ ngang dọc, thân cây ước chừng hai người ôm mới xuể, anh đoán tuổi nó hẳn không dưới trăm năm. Trăm năm như một ngày đứng bên hồ, từ một mầm cây mảnh khảnh trưởng thành thành một đại thụ cổ kính. Anh xòe tay xoa xoa vỏ cây, ở vị trí cao hơn đầu anh một chút có một đoạn hơi nhẵn nhụi, nhớ lại hình như ngày đó bị Ngụy Tử Hư cọ rụng mất. Bất tri bất giác nhếch miệng, vết rách này, chẳng mấy chốc rồi cũng sẽ liền lại. Dù anh có treo lên cành cây một cái xích đu tinh xảo cỡ nào, rồi cũng sẽ có ngày dây thừng mòn đứt mà rơi xuống. Nửa đời trước chẳng hề giao thoa, vậy mà thời gian tàn nhẫn có thể sẽ vĩnh viễn ngừng lại ở nơi này. Đối với nó mà nói, rốt cuộc cũng chỉ có nắng sớm sương mai, hoàng hôn sương vụ, hội tụ thành vô số hình ảnh bất động, giữa thiên thu vạn đại còn chẳng chấn động bằng một giọt mưa nhỏ xuống tán lá. Trăm năm trước nó không biết anh, trăm năm sau cũng sẽ không nhớ tới.
Xào xạc, xào xạc.
Gió nổi lên sao? Bành Dân Tắc nghiêng đầu lắng nghe, âm thanh truyền tới từ rừng cây bên phải, càng lúc càng lớn, dường như phát ra từ một vật đang di động. Bành Dân Tắc tập trung lực chú ý, hạ thấp người đi về hướng phát ra âm thanh.
Lúc anh chuẩn bị tiến vào khu rừng thì dừng lại, suy nghĩ xem có nên trèo lên cây quan sát tình hình trước một chút không. Nhưng chỗ này cây cối thưa thớt, không gian tương đối thoáng đãng, anh đã có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người chạy tới.
“Ha… Ha…” Người kia há miệng thở dốc, lảo đảo chạy trốn, thường xuyên hoảng sợ ngoái đầu lại.
Anh cảm thấy bóng người này rất quen, không nhìn thêm nữa lập tức đuổi theo.
Đến lúc rút ngắn khoảng cách, anh cũng nhìn rõ bộ dáng người kia, cơ thể đã hành động trước suy nghĩ kêu to: “Ngụy Tử Hư!”
Ngụy Tử Hư nghe thấy giọng anh, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ, bước chân chậm một nhịp, vươn tay về phía anh: “Dân Tắc, cứu —— “
Một tia laser xuyên thấu rừng cây, bắn thẳng vào ngực trái hắn. Cả khuôn mặt hắn bỗng chốc trở nên đau đớn vặn vẹo, theo quán tính đổ rạp về phía trước. Bành Dân Tắc nhìn hắn nhẹ bẫng đảo qua trước mắt mình. Trước ngực máu tươi phun ra ồ ạt, trong nháy mắt đã thấm ướt cả một mảng áo, dưới ánh trăng tựa như một đóa quỳnh hoa mang theo huyết sắc nở rộ.
Một khắc kia, tất cả cảnh vật xung quanh như biến mất, trong mắt anh chỉ còn đọng lại hình ảnh Ngụy Tử Hư đổ rạp xuống, máu tuôn như thác đổ.
“Có ai không!? Mau tới giúp!” Bành Dân Tắc ôm ngang Ngụy Tử Hư vọt vào biệt thự, còn cách cửa trước cả trăm dặm đã khàn cổ gào to. Lúc anh chạy tới, Triệu Luân và Lục Dư đã nghe tiếng mà chờ trước, vừa thấy Bành Dân Tắc ôm Ngụy Tử Hư cả người đẫm máu, không khỏi kinh hãi, không hỏi nhiều lập tức cùng anh đưa Ngụy Tử Hư lên tầng hai vào phòng hắn. Tiêu Hàn Khinh ra khỏi phòng, từ xa đã ngửi thấy máu mùi tanh, nhìn sơ qua tình hình lập tức túm lấy Mạc Vãn Hướng vẫn luôn theo sát phía sau: “Bông gạc, kẹp y tế, cồn sát trùng, băng vải càng nhiều càng tốt, cô dùng pad tìm mấy đồ này cho tôi, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!”
Bành Dân Tắc chạy như bay lên lầu, vẫn cảm thấy bản thân quá chậm chạp. Tay phải anh ôm vai Ngụy Tử Hư, giữa các ngón tay là một mảnh dính nị, chất lỏng ấm áp không ngừng men theo chảy xuống. Anh chỉ biết ép chặt tay chặn lại miệng vết thương sau lưng hắn, mong có thể phần nào ngăn cho máu không tiếp tục trào ra. Anh luôn cảm thấy người trong lòng càng lúc càng chìm xuống, càng lúc càng lạnh dần, lần đầu tiên anh có cảm giác khủng hoảng khi nhìn một sinh mạng dần dần tuột đi như vậy.
Khoang ngực nghẹn ứ căm phẫn và tức giận, đầu óc thì dính đặc như hồ dán, anh lúc này cứ mơ mơ màng màng, chỉ muốn hét lớn rồi tự đấm vào ngực mình mấy phát. Nhưng anh vẫn kiên trì ôm chặt Ngụy Tử Hư, anh không thể buông tay, chỉ biết bước nhanh một chút, giậm chân vững vàng hơn một chút. Tiêu Hàn Khinh đằng sau hình như bảo anh đặt Ngụy Tử Hư lên giường, xử lý vết thương và băng bó gì đó, anh nghe không rõ, chỉ biết cắm đầu đi vào phòng Ngụy Tử Hư, cứ như nơi đó có nguyên một bộ thiết bị chữa bệnh tối tân, “Keng” một tiếng rồi Ngụy Tử Hư sẽ lại nhảy nhót tưng bừng xuất hiện trước mặt anh vậy.
“Khụ khụ… Dân Tắc…” Ngụy Tử Hư ho khan mấy tiếng, yếu ớt gọi, anh ghé tai đến gần, “Cái gì?”
“Dân Tắc… Xin lỗi… Áo anh… bẩn rồi…”
Anh cúi đầu, áo trắng trên người đã bị máu tươi nhuộm thấu, từng mảng loang lổ đỏ sẫm nhìn mà ghê người.
“Kệ nó đi, cậu đừng cố mở miệng nữa.” Anh dịu giọng.
Khóa cửa nhận diện khuôn mặt Ngụy Tử Hư xong xuôi, anh thả hắn xuống giường, vừa rút tay về đã đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh. Bắp thịt như bị vô số kim châm đâm thấu, vừa tê dại vừa đau xót. Đây là hậu quả khi giãn cơ quá mức, anh thường xuyên luyện cử tạ, đáng nhẽ không thể đau đến mức này. Cả đoạn đường để duy trì cân bằng tay anh hầu như không xê dịch, mà Ngụy Tử Hư nhìn mảnh mai như vậy, thực ra lại nặng hơn nhiều so với anh nghĩ.
“Có chuyện gì vậy?” Lạc Hợp đẩy cửa vào, nhìn thấy Ngụy Tử Hư toàn thân đẫm máu, y kích động xông lên nắm bả vai hắn: “Cậu có nhìn thấy không? Cậu có thấy Sói không! Hắn là ai? Mau nói đi!”
“Câm miệng!” Bành Dân Tắc lôi Lạc Hợp ra khỏi người Ngụy Tử Hư, đẩy y lùi về sau. Mà Lạc Hợp hiển nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này, không để ý Bành Dân Tắc ngăn cản tiếp tục bước lên: “Đừng có cản tôi! Cậu ta là nhân chứng duy nhất, phải nhanh chóng khiến cậu ta nói ra, nếu không sẽ…”
“Nếu không thì sao!” Bành Dân Tắc đột nhiên nổi sung túm cổ áo Lạc Hợp: “Cậu ấy sẽ không chết! Anh gấp gáp như vậy làm gì! Cậu ta chẳng bị làm sao hết! Không thể chết được…”
“Khụ khụ! Xin lỗi, Giáo sư Lạc… Tôi, tôi chỉ nhìn thấy một tia laser, ở đoạn… giữa cái hồ và nghĩa trang…” Thanh âm Ngụy Tử Hư vang lên đứt quãng, khó nhọc mở miệng.
Triệu Luân và Lục Dư liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng chạy ra ngoài, dựa theo lời Ngụy Tử Hư tìm đến địa điểm kia.
“Ầm ĩ cái gì, đàn ông đàn ang chỉ biết gây ồn ào.” Tiêu Hàn Khinh bưng một chậu nước ấm đi ra, Mạc Vãn Hướng bên cạnh ôm theo một đống dụng cụ tiêu độc cùng bông gạc, băng vải, nước mắt lã chã như những hạt châu. Cô cố gắng ngẩng đầu lên, ngăn không cho nước mắt thấm ướt băng gạc trong ngực.
“Đừng đứng ngây ra đó nữa, giúp tôi lấy khăn sạch lau máu cho cậu ta đi.” Tiêu Hàn Khinh chỉ đạo Bành Dân Tắc. “Không cần quá lo lắng, là vết thương xuyên thấu, có bị nhiễm trùng hay không còn phụ thuộc vào quá trình xử lý bây giờ.”
“Ừm.” Bành Dân Tắc y lời bắt đầu lau chùi, băng bó cho Ngụy Tử Hư. Khăn mặt thấm máu nhuộm đỏ chậu nước, từng chậu từng chậu thay ra liên tục. Bành Dân Tắc không biết hắn rốt cuộc đã mất bao nhiêu máu, có còn trong phạm vi có thể khôi phục không? Nhưng anh không dám hỏi.
“Sao bây giờ hai người mới đến?”
Ngoài cửa, Lạc Hợp lạnh lùng chất vấn Lưu Tỉnh và Hàn Hiểu Na lúc này mới khoan thai đi tới.
“Ủa? Thái độ gì vậy?” Sắc mặt Lưu Tỉnh cũng không quá tốt. “Bọn tôi còn đang bận ‘cày cấy’, tự nhiên có ai rống to như bò chọc tiết, hại anh em nhà tôi không đứng lên nổi. Sau này mà có di chứng gì thì thằng kia không xong với tôi đâu.”
“Này…” Hàn Hiểu Na đỏ mặt kéo tay áo Lưu Tỉnh.
Lưu Tỉnh hừ một tiếng, vòng qua Lạc Hợp đi vào phòng.
Ngụy Tử Hư yên lặng nằm trên giường, thở ra nhiều hít vào ít, ga giường đã không còn nhìn ra màu sắc nguyên bản, chỉ đọng lại từng vệt máu loang lổ. Giữa vũng máu đỏ tươi chói mắt đó, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt đến gần như trong suốt, một bức họa tràn đầy mỹ cảm bệnh trạng, lại có một loại tuyệt diễm đến kinh động lòng người.
Cảnh tượng này chiếu vào mắt Lưu Tỉnh, gã khoanh tay đứng bên giường Ngụy Tử Hư, cất giọng nhè nhẹ: “Vậy mà vẫn nhặt về được một mạng. Ầy, từ xưa đã có câu hồng nhan bạc mệnh…”
Bành Dân Tắc đứng lên, chỉ ra cửa: “Cút.”
“Ôi chao, được rồi được rồi tôi cút ngay đây.” Lưu Tỉnh không chút né tránh đối diện với Bành Dân Tắc. “Tôi lo lắng cho hắn nên mới qua xem một chút, mấy người lại mặt u mày ám như thế, chưa chết chắc cũng bị doạ cho chết thật.”
Bành Dân Tắc nhìn gã đi ra khỏi phòng, tiếp tục vắt khăn lau máu cho Ngụy Tử Hư. Lúc ngón tay đụng tới da dẻ hắn, đột nhiên toàn thân chấn động.
“Cậu ta, sao cậu ta lạnh ngắt thế này?”
======================
#Ngoài lề
Bành Dân Tắc: Nhìn em mảnh mai vậy không ngờ cũng nặng ra phết.
Ngụy Tử Hư: Anh dám chê em béo?