Khương Đào đưa áo khoác cho hắn rồi đưa hắn ra ngoài cửa, bên ngoài trời đã rất tối rồi, gió thổi cũng rất lớn. Nàng đã mặc rất nhiều xong vẫn lạnh co ro cả người.
Thẩm Thời Ân liền không cho nàng tiễn nữa, nói chính mình có thể tự đi về.
Khương Đào cũng không có cậy mạnh, quay đi một lúc mới trở về, do dự một chút mới thấp giọng nói, “Muội sẽ tập nấu cơm thật tốt”.
Đúng là ban đầu nàng có ảo giác Thẩm Thời Ân ăn rất ngon nhưng Khương gia ăn Tết cũng rất phong phú, trên bàn có cá có thịt, Thẩm Thời Ân lại chỉ ăn trứng nàng làm, đây cũng không đúng.
Khẳng định là rất khó ăn, khó ăn tới mức nếu người khác ăn qua sẽ chê cười nàng.
Trong lòng Khương Đào vừa ngọt vừa ấm, lại có chút ngượng ngùng.
Vị hôn phu tương lai của nàng thực sự rất tốt rất tốt, mặc dù là khổ dịch nhưng con người lại rất tài năng.
Nàng thì ngược lại, trừ thêu thùa ra cái gì cũng không biết. Sau này ở chung một chỗ, sợ là Thẩm Thời Ân vẫn phải chiếu cố nàng cùng đệ đệ của nàng.
Cho nên Khương Đào nghiêm túc bảo đảm: “Muội sẽ học tập thật tốt! Hãy tin ở muội!”.
Thấy bộ dáng nàng nghiêm túc như vậy, Thẩm Thời Ân nhịn không được nở nụ cười.
“Được. Muội thông minh như vậy, huynh biết chắc sau này muội có thể nấu ra cao lương mỹ vị”.
Nàng đương nhiên là thông minh. Khương Đào đắc ý mà hơi ngẩng cằm, kiêu ngạo hệt như con mèo đang vểnh cái đuôi của nó lên.
“Mau về đi”. Thẩm Thời Ân duỗi tay kéo lại áo cho nàng, “Ngày mai ta lại tới chúc Tết”.
Khương Đào thật sự rất lạnh, phất phất tay với hắn rồi mới nhẹ nhàng quay về.
Thẩm Thời Ân nhìn nàng mãi cho tới khi nàng vào phòng rồi mới xoay thân. Có đôi khi hắn cảm thấy rất kỳ quái, cho rằng thê tử tương lai nhà mình lại đạm nhiên quá mức, không hề tương xứng với tuổi của nàng ấy, giống như con người đã trải qua rất nhiều tang thương vậy. Hôm nay nàng ấy thế mà lại biểu hiện ra một ít tính trẻ con, rất đáng yêu.
Sau nửa canh giờ, Thẩm Thời Ân về tới mỏ đá.
Ngày thường còn kín hết chỗ, hiện tại lại quạnh quẽ không bóng người, cũng không biết mọi người ăn Tết ở đâu.
Chỉ có Tiêu Thế Nam ở lại như người canh giữ co ro trong phòng, thấy hắn liền u oán nói: “Nhị ca, không phải nói qua Khương gia một lúc sẽ trở về sao? Sao lại đi lâu như vậy? Đệ còn tưởng huynh qua giao thừa xong mới về cơ đấy”.
Thẩm Thời Ân hơi áy náy “Bởi vì gặp chút chuyện nên trì hoãn tới giờ, đệ còn chưa ăn cơm đúng không, ta mang đồ ăn về cho đệ đây”.
Tiêu Thế Nam lại nói không muốn ăn.
Thẩm Thời Ân biết đệ đệ nhà mình rất ham ăn, nay thái độ khác thường, không muốn ăn thực sự là hắn rất tức giận.
Hắn than nhẹ một tiếng, vừa định mở mồm xin lỗi thì liền nghe được Tiêu Thế Nam ợ một tiếng rõ to, rõ là hắn đang no.
Thẩm Thời Ân…
Tiêu Thế Nam vội bưng kín miệng, xấu hổ cười nói “Đói, đói, đây chỉ là đói quá thôi”.
“Toàn ca đưa cơm cho đệ?”. Thẩm Thời Ân ngửi ngửi trong phòng, tìm được một hộp đồ ăn trong góc.
Tiêu Thế Nam cúi đâu, ừ nhẹ một tiếng.
Kỳ thật hắn không thật sự muốn lừa gạt, chỉ là sợ biểu ca có tức phụ liền quên hắn. Đặc biệt là buổi chiều, mọi người trong mỏ đá kết thành nhóm mà tìm nơi ăn Tết, còn trêu ghẹo hắn nói ca hắn có tức phụ xong liền quên hắn.
Tiêu Thế Nam nói ca ta không phải như vậy, người bên cạnh liền cười nói ca ngươi qua một tháng nữa thì thành thân, sau đó cũng không thể ở cùng một chỗ với chúng ta, nhất định sẽ tìm nơi khác dọn đi, đến lúc đó ngươi dư lại thì đừng khóc chảy cả nước mũi đấy nhé.
Tiêu Thế Nam là đứa trẻ mọi người ở đây nhìn hắn lớn lên, bọn họ còn lừa hắn như mấy hài tử.
Miệng Tiêu Thế Nam nói “không có khả năng” nhưng trong lòng lại có chút hoảng, hắn khẳng định không thể về kinh thành được, kể cả có trở về, cũng sẽ rước tai họa tới cho người nhà. Nếu biểu ca hắn bỏ mặc hắn, vậy hắn nên đi đâu?
Thẩm Thời Ân cũng không trách hắn, chỉ nói “Ăn no rồi đi ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta đi chúc Tết ở Khương gia xong qua vài hôm sẽ bắt đầu bận rộn rồi”.
Tiêu Thế Nam hỏi bận cái gì, Thẩm Thời Ân nói tiếp, “Muốn bắt đầu tìm phòng ở, ta và A Đào thương lượng một chút, chờ thành thân xong sẽ ở trong thành. Đến lúc đó, hai đệ đệ của nàng cũng đi học, ngày thường cũng sẽ ở đó. Hơn nữa thêm hai ta là năm người, phải tìm một chỗ rộng trong thành”.
“Năm người?”. Sự buồn rầu trên mặt Tiêu Thế Nam nói đi liền đi, lập tức cởi giày leo lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống, “Được, được, đệ sẽ ngủ, ngày mai chúc Tết xong sẽ đi xem nhà”.
Thẩm Thời Ân buồn cười mà lắc lắc đầu.
Năm mới sớm mùng Một, Khương lão thái gia đốt một chuỗi pháo lớn ở nhà mình, bắt đầu có rất nhiều người nối đuôi nhau không dứt tới Khương gia chúc Tết.
Tổ tiên Khương gia phân ra ở mấy thôn, mấy năm gần đây tuy rằng không gặp mặt thường xuyên nhưng lễ lớn vẫn sẽ có lui tới.
Khương Đào giúp lão thái thái đãi khách, nhận mặt hết những người họ hàng.
Sau đó Thẩm Thời Ân mang theo Tiêu Thế Nam tới, thân thích tụ họp nhiều người thì nhiều đề tài, trêu ghẹo Khương Đào cũng là điều đương nhiên, tìm được một hôn phu có tướng mạo tốt như vậy.
Triệu thị và Chu thị tiếp khách ở bên cạnh, trong lòng châm chọc những người nay nói so với hát còn dễ nghe hơn, lúc trước khi Khương Đào còn chưa định ra hôn kỳ, mấy người này sợ bị ảnh hưởng, mặt cũng không dám lộ. Hiện tại lại tới làm trò thân thiết.
Trong phòng uống trà nước xong, Triệu thị đi thay nước trà, lại thấy Khương Bách luôn nằm dưỡng thương trên giường mấy hôm nay lại đột nhiên xuất hiện.
Triệu thị nói Bách ca nhi vội gì thế? Ta và gia gia con nói rồi, thân mình con chưa khỏe, không cần ra gặp khách.
Sắc mặt Khương Bách vẫn trắng bệch, cả người càng thêm u ám, hắn hạ giọng nói, “Con không phải ra gặp khách. Nương, hôm nay trong nhà nhiều người, nương nghĩ cách trộm chìa khóa thư phòng của Khương Dương cho con”.
Triệu thị sợ tới xém chút đánh rơi ấm trà trong tay, nàng vội vàng nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai đứng gần, mói nhỏ giọng nói, “Con có phải là bệnh hỏng cả não không? Ở dưới mí mắt gia gia con trộm chìa khóa, con là chê mạng của nương con quá dài?”.
Khương Bách trắng mặt không nói, Triệu thị lại khuyên nhủ, “Hiện tại còn còn chưa khỏe, cứ nghỉ ngơi đã. Chờ qua năm mới, chúng ta dọn nhà, con ma ốm kia cũng đi vào thành đọc sách, chúng ta nhân lúc gia gia không để ý, lại tới lấy sách. Đến lúc đó chúng ta cứ đi vào, gia gia con không có chứng cứ, không trách được chúng ta”.
Khương Bách không kiên nhẫn: “Hai tháng nữa là thi Huyện, qua mười lăm còn mấy ngày? Con cũng lấy không nhiều lắm, chỉ là mấy quyến tham khảo thôi. Một phòng sách nhiều như vậy, con lấy mấy quyển chắc không nhìn ra đâu?”.
Triệu thị vẫn không đồng ý, nàng thật sự là bị những sự kiện trước đó dọa mất hồn rồi. Cuồi cùng Khương Bách không lay động được nàng, chỉ oán hận mà về phòng.
Mà hôm nay, khi trời đã tối sầm, khách cũng đã về hết, một đạo bóng đen xuất hiện trước thư phòng của tam phòng….