Tần Chính Vũ ngơ ngác nhìn Thiệu Huy, thầm nghĩ bụng mình toang thật rồi. Lúc tính kế hoạch lên nhà Thiệu Huy ở tạm, hắn chỉ đơn giản nghĩ anh hắn quả thật sống trên núi nhưng chắc không đến nỗi lựa chỗ khỉ ho cò gáy thiếu thốn phương tiện giao thông mà sống. Lúc vừa lên đến nơi hắn đã cảm thấy không đúng, sao nơi này lại trông vắng vẻ đến thế. Mượn xe là phương pháp vô cùng rủi ro, hắn biết chỉ có thể nhờ vào xe buýt địa phương hoặc đi xe người dân quanh vùng này. Từ đây đến khu du lịch kia chỉ đi bằng xe thì cũng đã mất một khoảng thời gian đáng kể. Nếu biết trước thì hắn đã đi thẳng lên khu du lịch rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đã lâu không gặp Thiệu Huy, hắn vẫn nên đi thăm anh em ruột thịt của mình trước.
Ha ha, Tần Chính Vũ ngây thơ quá, Tiêu Nguyên cười mỉm khi thấy dáng vẻ thất vọng tràn trề của hắn. Nếu dễ dàng đi đây đi đó thế thì từ đầu mẹ cậu đã không gửi cậu lên đây ở nhờ, cũng là để tránh tên khốn như hắn mò đến.
Chính Vũ thở dài: “Thôi được rồi… Đã thế thì em đành làm liều…”
“Mày tính làm gì?” Thiệu Huy nhướng mày.
“Em đi bộ.”
Tiêu Nguyên cười ngượng: “Ha ha… Anh không nói đùa đấy chứ?”
“Tất nhiên rồi, đã lên đây để tìm người mà chưa đi đã nản thì làm nên trò trống gì nữa.”
Thiệu Huy hỏi xác định lại lần nữa dù đã nghe hắn khẳng định: “Mày định đi bộ trong thời tiết thế này thật?”
“Anh không coi mấy chương trình sinh tồn hả? Trời có lạnh đến mấy thì con người cũng đi được mà.”
Tiêu Nguyên huých vào vai Thiệu Huy một cái nhẹ, anh vẫn im lặng không muốn nói gì, nét mặt trầm ngâm suy nghĩ. Người bên kia bàn hai mắt sáng rực, ngón tay cấu đùi, tưởng chừng như kế hoạch ăn vạ của mình đã thành công, sau chuyến này mình phải đi làm diễn viên mới được. Anh hai hắn là người dễ mềm lòng, chỉ cần nói vài câu là đã có thể khích Thiệu Huy đưa xe cho hắn mượn.
Một lúc sau, ngoài dự đoán của Tần Chính Vũ, anh đáp: “Ừ, mày chuẩn bị đồ xong rồi thì đi đi. Chỉ cần mày đừng làm phiền thằng nhóc đó nữa.”
“Anh kêu em đi bộ?”
“Ừ, mày nói không chết được đâu mà. Đi bộ nhìn núi ngắm rừng cũng rất thú vị.”
“Hahaha…” Tiêu Nguyên không kiềm được mà cười phá lên, làm rớt cả miếng xúc xích trên nĩa.
Tần Chính Vũ: “…”
Sau đó… Không còn tiếng trò chuyện rôm rả nào ngoài tiếng dao nĩa chạm nhau nữa. Hai người ngồi một bên bàn cứ thế chậm rãi, thong thả ăn hết bữa sáng. Đối diện họ là người thanh niên mang gương mặt hậm hực u uất như vừa bị chó nhà nào cắn, hai hàm răng hắn nghiến ken két vào nhau, ăn lấy ăn để cho xong dĩa đồ ăn trước mặt.
Đột nhiên, hắn đập tay lên bàn một cái “rầm” rõ to tướng.
“Em quyết định rồi, ngày mai em sẽ đi bộ đến đó!” Tần Chính Vũ nói với giọng đầy quyết tâm.
“Em để nhờ đồ ở nhà anh vài ngày, làm xong chuyện rồi em về thành phố.”
Mặt Thiệu Huy nở một nụ cười thoạt trông vô cùng hài lòng: “Mày phải hứa sẽ không làm phiền Đường Lạc Nhu.”
Tần Chính Vũ nhướng mày, mắt chớp chớp: “Nếu em bắt chuyện với em ấy một lần thôi thì sao?”
“Mày bị xoá tên ra khỏi hộ khẩu nhà họ Tần.”
Người kia bị doạ sợ, mặt tái mét đi. Nghĩ ngợi chút xong hắn gật đầu lia lịa, cười hề hề ngốc nghếch nói: “Anh đừng nóng mà, yên tâm đi, em thề chỉ đến để nhìn thằng nhóc đó từ xa một cái rồi về thôi.”
Thiệu Huy dò xét hắn từ đầu đến chân một hồi mới gật đầu. Tiêu Nguyên ngồi kế bên anh cũng hùa theo gật đầu một cái.
Ba người ăn xong, Tần Chính Vũ là người rửa chén. Hôm nay Tiêu Nguyên được miễn làm việc nhà nên tâm trạng rất vui vẻ, cậu có thể thoải mái cày phim mà không cần động một ngón tay vào việc vì ở nhà đang có một nhân viên dọn dẹp miễn phí ở cùng.
Hai anh em họ Tần mang cùng một họ, cùng một cha sinh nhưng tính cách bọn họ vô cùng trái ngược nhau. Tiêu Nguyên nghe Tần Chính Vũ vừa lau nhà vừa ca cẩm về vị anh trai đáng quý của hắn một hồi, hình tượng của cậu về Thiệu Huy cũng được mở mang thêm đôi chút. Trong mắt cậu, Thiệu Huy là ân nhân giúp đỡ cậu trong lúc khó khăn nhất. Dù cậu trước đây vô cùng lười biếng, làm gì cũng dở tệ lại còn sợ bẩn nhưng Thiệu Huy vẫn luôn kiên nhẫn với cậu. Cách anh chăm sóc cậu vẫn luôn ân cần, tỉ mỉ, Tiêu Nguyên nói muốn cái gì anh cũng sẽ chịu khó chạy lên trung tâm thị trấn mua về cho cậu. Đó là anh trai vừa đẹp trai vừa tốt bụng, còn với Tần Chính Vũ thì lại khác hoàn toàn.
Cậu cũng vừa biết Tần Chính Vũ là anh trai trong cặp song sinh Chính Vũ – Bách Diệp. Hắn từ trước đến nay làm gì cũng đặt sự tự do lên hàng đầu, tính cách tùy hứng nên Thiệu Huy và cả chú Tần vẫn luôn lo lắng hắn không làm nên chuyện. Nhưng kết quả lại khác, chính vì sự tùy hứng đó mà hắn lại linh hoạt, dễ nắm bắt, thích ứng được với thời thế. Tần Bách Diệp là em út, tính cách có chút cứng nhắc như máy móc. Bởi vì không có đầu óc kinh doanh nên người này chọn rẽ hướng làm luật sư, vẫn luôn sát sao hỗ trợ gia đình mình. Còn Thiệu Huy là anh trai của hai người này, thiên hạ kể rằng tuổi đôi mươi là thời anh nổi loạn nhất. Thiệu Huy từng thường xuyên cãi nhau với ba vì chú Tần không muốn anh liều mạng dính vào những hoạt động phi pháp còn anh lại cho rằng đó là cách nhanh nhất để kiếm tiền. Đến cuối cùng, khi mọi hoạt động kiếm tiền của Thiệu Huy đều được hợp pháp hoá, anh và ba lại làm lành. Thiệu Huy bỗng từ con người nóng nảy khó gần, liều lĩnh làm mọi thứ để kiếm tiền hoá thành người thật thà nhất, cần cù và có tính kỷ luật nhất cả nhà họ Tần. Dường như trải đời nhiều năm đã làm con người ta được gọt giũa để trở nên trưởng thành hơn.
Tiêu Nguyên mắt chữ O mồm chữ A nghe Tần Chính Vũ kể chuyện, thật không ngờ chuyện xém bị ba đuổi ra khỏi nhà của Thiệu Huy là nói thật theo đúng nghĩa đen. Cậu càng không nghĩ đến người đàn ông cậu ngưỡng mộ đó lại từng có thời dữ dội đến thế.
“Vậy còn chuyện sau đó…? Anh kể nốt cho em nghe đoạn anh ấy chuyển lên đây luôn đi.” Cậu trố mắt tò mò, chớp chớp mắt nhìn Tần Chính Vũ.
Hắn gác cây lau nhà vào một góc, nhìn ngang ngó dọc xác nhận Thiệu Huy đã ra ngoài làm việc mới yên tâm nói tiếp: “Kể cho người yêu mới nghe về người yêu cũ cũng hơi kỳ… Nhưng mà nếu em đã muốn nghe thì cũng được thôi. Thiệu Huy không nói gì với em à?”
Cậu lắc đầu, thật ra cậu và anh cũng chưa từng trò chuyện về vấn đề tình cảm bao giờ.
Tần Chính Vũ nói nhỏ, giả giọng mờ ám như đang nói xấu ai: “Chuyện này năm đó động trời lắm, em còn nhỏ nên chắc không biết. Em biết anh hai anh từng có một vị hôn thê không?”
“Cái này thì em biết nhưng không rõ lắm.” Tiêu Nguyên xì xào, ghé sát lại gần Chính Vũ để nghe rõ hơn.
“Được rồi, cô gái đó là do cha anh sắp xếp cho Thiệu Huy vì lợi ích kinh doanh, cái kiểu hai gia đình có con kết hôn với nhau thì sẽ hợp tác hỗ trợ lâu dài ấy. Trai tài gái sắc ai lại không mê? Nói chung là rất đẹp đôi. Anh hai lúc đầu cũng không đồng ý nhưng dần dà hai người đó lại có tình cảm nhau, đại loại là mưa dầm thấm lâu.”
Tần Chính Vũ lại ậm ừ: “Rồi sau đó… Sau đó…”
“Sau đó thì sao? Anh kể nhanh đi…” Tiêu Nguyên cũng rất gấp gáp muốn hóng chuyện.
“Cô gái đó có thai, gia đình hai bên vô cùng vui mừng. Lúc đó chuyện làm ăn của Thiệu Huy cũng thuận lợi hơn nên mối quan hệ của anh với cha được cải thiện. Cái thai đó như cầu nối chữa lành vạn vật vậy, vô cùng thần kỳ.”
“Vậy… Nếu đã có thai thì sao Thiệu Huy không cưới chị ấy nữa?”
“Bọn họ quyết định sau khi sinh con mới chính thức kết hôn, cô dâu không muốn chụp hình cưới khi còn mang bụng bầu. Thiệu Huy cũng chiều theo, nói cứ đợi mọi chuyện ổn định đã. Nhưng mà chuyện không đơn giản như vậy…” Tần Chính Vũ thở dài một hơi.
Tiêu Nguyên vỗ nhẹ lên vai hắn mấy cái, gấp gáp nói: “Anh kể lẹ đi mà, em tò mò.”
“Được rồi, đừng gấp, đây mới là đoạn quan trọng.”
“Thiệu Huy trong mấy ngày chị dâu hụt mang thai đột nhiên trở nên dịu dàng kỳ lạ, anh hai anh chăm sóc chị ấy rất kỹ. Ngay cả khi đến lúc chọn phương pháp sinh anh ấy cũng không ngại ủng hộ chị ấy sinh mổ vì sợ đau. Nhưng mà cũng không ngờ được rằng giây phút Thiệu Huy được bế con lần đầu tiên cũng là lúc mọi thứ sụp đổ…”
Tiêu Nguyên nghe đến đây cũng bắt đầu cảm thấy có chút không đúng.
“Chú em đoán xem là chuyện gì đã xảy ra?”
“Em phải đoán hả? Ừm… Đứa nhỏ đó có bệnh sao anh?”
Tần Chính Vũ đặt tay lên trái, thở dài nói khẽ: “Sai rồi, đứa bé đó có mắt màu xanh biển.”
“Hả?”
“Dòng họ hai bên đều không có ai kết hôn hay là con lai với người nước ngoài cả.”
Tiêu Nguyên trợn mắt kinh ngạc: “Vậy là… Chị ấy ngoại tình sao?”
Tần Chính Vũ ngậm ngùi gật đầu, chuyện đã rõ rành rành trước mắt.
“Anh hai anh từ đầu đến cuối luôn yêu thương người phụ nữ đó, chăm sóc cho chị ta từng tí một nhưng cuối cùng hoá ra lại là anh ấy đang lo cho con của một người khác.”
“…”
“Sau đó Thiệu Huy đi làm xét nghiệm ADN với đứa bé, kết quả đã quá rõ ràng là cả hai không cùng huyết thống, chỉ là anh ấy không tin. Cha bọn anh làm ầm lên với nhà bên đó rồi hủy hôn ước, một thời gian ngắn sau Thiệu Huy quyết định chui lên núi ở luôn.”
“Như vậy cũng quá thảm rồi… Chắc anh ấy phải sốc lắm.”
Tần Chính Vũ gật gật đầu: “Chị gái đó lâu lâu vẫn còn ôm con đến khóc lóc ăn vạ tìm Thiệu Huy nhưng cha anh không cho gặp, chả hiểu nổi người ta nghĩ gì nữa.”
“Em biết nhiêu đó là được, đừng nói với Thiệu Huy là anh kể cho em.”
Hắn đưa ngón út ra định ngoặc tay với cậu như mấy đứa con nít mầm non.
“Được rồi, em hứa sẽ không nói với Thiệu Huy.” Tiêu Nguyên đành đưa ngón út ra móc vào ngón tay đang chìa ra sẵn của Tần Chính Vũ, cả hai làm đầy đủ nghi thức hứa hẹn vì đây là chuyện rất rất quan trọng.
“Nhớ giữ lời đấy!”
Tần Chính Vũ đứng phắt dậy cầm lấy cây lau nhà tiếp tục công việc còn đang dang dở của mình, cả hai nhanh chóng xem như chưa hề có cuộc trò chuyện ban nãy. Hắn càng cảm thấy quái lạ khi đến cả chuyện này mà Tiêu Nguyên cũng không được kể cho nghe. Mặt khác, Tần Chính Vũ cũng cảm thấy hơi tội lỗi vì đã mang chuyện cũ của anh trai mình ra kể, nhưng vớt vát lại đối tượng kể là anh dâu tương lai thì có lẽ cũng không tệ lắm đi?
Còn Tiêu Nguyên phía bên ghế sofa trong đầu lại nảy sinh ra rất nhiều suy nghĩ. Thấy buồn vì lẽ ra người tốt như Thiệu Huy lại bị lừa phỉnh như thế, lại càng lo lắng vì sợ anh sẽ không mở lòng với ai khác sau chuyện đó nữa. Liệu cậu có cơ hội nào để giành lấy một phần trong trái tim anh không đây?