“Ừ.” Lục Trì nhẹ nhàng cười một tiếng.
Mùa đông lạnh thấu xương, mặt đất phủ đầy tuyết trắng đang phản xạ ánh sáng từ ánh trăng, khiến lòng người ngứa ngáy.
Sau khi bóng dáng anh biến mất khỏi tầm nhìn, Đường Nhân mới đẩy cửa bước vào sân nhà, kéo theo rương hành lý, cúi đầu đi vào trong.
Bỗng dưng có một bàn tay ở đâu thò ra kéo lấy va ly hành lý của cô, kèm theo giọng nói khiển trách: “Coi bộ khó xa nhau qua ha.”
Đường Nhân lè lưỡi: “Đúng rồi đó, còn đỡ hơn người không có bạn gái.”
Đường Quân nói: “Ai nói, anh có bạn gái đó.”
Đường Nhân nhún vai: “Tưởng đâu còn ế.”
Cô vội vàng chạy vào phòng khách, ôm chầm lấy Tưởng Thu Hoan, truyền toàn bộ khí lạnh sang người mẹ cô.
Tưởng Thu Hoan ai ui một tiếng, phủi phủi bông tuyết trên đầu Đường Nhân, sau đó ôm mặt cô nhìn ngắm một lượt rồi mới yên tâm.
Cả một học kỳ con gái bà mới về nhà, cũng may người Đường Nhân không sức mẻ gì.
Đường Quân đặt va ly hành lý ở trước cửa, đâm chọt: “Mẹ, con bé vừa mới tình tứ với bạn trai trước cửa nhà…”
Lời còn chưa nói hết, Tưởng Thu Hoan đã không thèm để ý đến Đường Quân: “Mẹ nghe nói đội con thắng bóng rổ hả, con gái mẹ giỏi quá! Đường Quân anh con lúc mới vào đại học chơi bóng rổ cũng giỏi lắm, không hiểu sao bây giờ lại bị thua từ vòng gởi xe, dở không còn gì để nói.”
Đường Nhân bắt đầu kể mấy chuyện lý thú đời đại học cho Tưởng Thu Hoan nghe, hai mẹ con ngồi ghế sofa tán gẫu.
Đường Quân bị hai người làm lơ chỉ biết yên lặng ngồi ở một bên.
~
Trước giao thừa, Đường Nhân tụ tập với bạn học lớp 14.
Thời gian không gặp nhau cũng gần nửa năm, đã có nhiều sự thay đổi không nhỏ khiến cô có chút giật mình.
Mặc dù tình cảm hơi nhạt, nhưng uống rượu với nhau vẫn vui, bầu không khí rất hưng phấn.
Tô Khả Tây và Đường Nhân cũng đã lâu lắm rồi không gặp.
Bây giờ hai người trời nam biển bắc, Tô Khả Tây học cùng trường với Lục Vũ ở phía nam, nên da bị rám nắng đi rất nhiều.
Uống được một lúc, Đường Nhân và Tô Khả Tây ra ngoài hóng gió tán gẫu.
Bên ngoài bông tuyết bay bay, rơi trên mặt lưu lại từng vệt nước nhỏ nhỏ, ngứa ngáy.
Tô Khả Tây lắc lắc cái ly: “Tớ dạo này cũng khá rảnh rỗi, mỗi lần tìm cậu đều thấy cậu ở cùng Lục Trì, ai dám quấy rầy nữa.”
Đường Nhân cười: “Ủa chẳng lẽ cậu không ở cùng với Lục Vũ hả?”
Tô Khả Tây đỏ mặt, đột nhiên chuyển chủ đề: “Bây giờ Lục Vũ cũng đã nói chuyện thường xuyên với mẹ cậu ấy rồi, hình như cũng lâu lắm rồi không liên lạc với chú Lục nữa, giống như hai người chia tay ấy, tớ thấy Lục Vụ dạo này trông vui vẻ lắm.”
Tô Khả Tây biết rõ Lục Vũ rất khó tiếp nhận thân phận thật sự của mình, sau này lại tận mắt thấy Khâu Hoa và Lục Dược Minh gây gổ trên đường.
Bây giờ mọi chuyện đã được sáng tỏ.
Còn chuyện Tô Khả Tây và Lục Vũ ở chung một chỗ thì phải quay ngược lại lúc ở cao trung, lúc rảnh thì Tô Khả Tây chạy đến Tam Trung, còn không thì Lục Vũ ngày ngày đều lén lút đi theo phía sau cô ta, cũng không chịu xuất hiện.
Cái này là bạn Lục Vũ nói cho Tô Khả Tây biết.
Đường Nhân và Tô Khả Tạy nói rất nhiều chuyện, cảm giác hai bên đều trở nên chín chắn hơn, chờ khi gặp nhau thì tám đủ thứ chuyện, rồi nhìn nhau mỉm cười.
Thời gian càng lâu thì càng nhìn sáng suốt.
Cuối cùng Tô Khả Tây nhịn không được nói: “Tớ nói cậu biết, Lục Trì trông thì điềm đạm lạnh nhạt vậy thôi, nhưng có thể trong đầu cũng có nhiều suy nghĩ lắm đó, ánh mắt Lục Trì khi nhìn cậu cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu á, coi chừng có ngày bị cậu ta ăn thịt.”
Những lời này đều là lời Tô Khả Tây muốn nói lúc cao trung.
Mỗi lần Đường Nhân vui vẻ với nam sinh khác, thì ánh mắt Lục Trì cực kỳ lạnh lẽo.
Nếu có thể nhốt Đường Nhân ở nhà mà không phạm pháp thì chắc chắn anh sẽ làm mấy chuyện như vậy.
Tô Khả Tây dặn đi dặn lại: “Tốt nghiệp xong đã rồi làm loạn gì thì làm.”
Đường Nhân hiếm khi bị Tô Khả Tây nói mà cô cứng họng, rốt cuộc hỏi lại một câu: “Lục Trì thật sự như vậy hả?”
Tô Khả Tây gật đầu: “Hai mắt cậu ấy nhìn cậu lúc nào cũng sáng long lanh như sói săn mồi.”
Cái kiểu sói đội lớp cừu, chỉ giữ suy nghĩ trong đầu mà không nói ra, cũng khiến người ta khiếp sợ rồi, sớm muộn gì bị người ta ăn thịt mà còn không biết.
Đường Nhân: “…”
Cô bị kiểu mô tả này làm hết hồn.
~
Đêm 30.
Tòa thị chính được trang hoàng năm mới rất lộng lẫy, bên tai đều là tiếng pháo hoa.
Cho dù trong nhà có bật máy sưởi, nhưng Đường Nhân vẫn mặc áo lông cực kỳ dày, quấn quanh người, đứng bên cửa sổ xem pháo hoa đến ngẩng người.
Khu vực bọn họ ở không cho đốt pháo hoa, cho nên chỉ có thể đứng ngắm từ xa.
Tưởng
Lúc cô đi ngang qua nhà người khác còn thấy người ta treo cả câu đối, mỗi nhà mỗi kiểu trang trí đón năm mới.
Mỗi lần tết đến, Đường Nhân lúc nào cũng được cảm nhận đầy đủ bầu không khí đầm ấm vui vẻ.
Không biết tết năm nay Lục Trì có tới tìm cô hay không, hoặc là hai người sẽ giống năm ngoái, chỉ cần hai người ở bên nhau là đủ rồi.
Đường Nhân đi một đằng, nghĩ một nẻo, thiếu chút nữa quên mua sủi cảo.
Lúc quay về nhà cô phát hiện ra Lục Trì.
Lục Trì mặc áo ấm màu đen, đứng ở dưới anh đèn cắt nhà cô không xa, khăn quàng cổ tối màu quấn quanh cổ anh, che đi nửa gương mặt anh.
Đi tới gần càng thấy rõ bóng dáng anh, rõ đôi mắt sáng long lanh kia.
Đường Nhân đột nhiên nhớ đến câu nói của Tô Khả Tây.
Nếu như Tô Khả Tây nhìn thấy Lục Trì bây giờ, thì sẽ nói hai mắt anh đang phát sáng như săn mồi, nhưng chẳng có điểm nào giống sói cả, cũng không khiến người ta sợ hãi.
Cô có chút buồn cười, vô ý phát ra tiếng.
Lục Trì quay đầu nhìn về phía có tiếng động, thấy Đường Nhân tròn vo như con gấu cầm hộp sủi cảo, hai mắt khẽ cong cong đi về phía anh.
Đường Nhân nhón chân hôn lên gò má anh một cái.
Lục Trì mặc kệ động tác của cô, đợi sau khi cô đứng thẳng rồi, anh lại dùng hai tay nâng mặt cô rồi khẽ hôn cô, rốt cuộc từ hôn nhẹ nhàng trở thành hôn sâu.
Đợi đến khi hoàn hồn lại cũng không biết rõ đã trải qua bao lâu rồi, Đường Nhân sờ sờ môi: “May là chưa sưng, nếu không bị anh tớ phát hiện ra lại nghe ổng lải nhải nữa.”
Hai mắt Lục Trì tối sầm, không lên tiếng.
Đường Nhân buồn bực nói: “Sao tối vậy rồi cậu còn tới đây?”
Lục Trì yên lặng mấy giây, sau đó nhỏ giọng nói: “Nhớ cậu.”
Đường Nhân còn tưởng mình nghe lầm, sau khi phát hiện ra hai tai anh ửng đỏ mới biết mình không nghe lầm, cô nhớ môi nói: “Tớ cũng nhớ cậu. À cậu ăn cơm tất niên chưa?”
Lục Trì “Ừ” một tiếng, giọng nói có chút buồn: “Ăn lúc trưa rồi.”
Cơm tất niên có nhà ăn buổi sáng, có nhà ăn buổi trưa hoặc buổi tối, có nhà ăn nửa đêm.
Đường Nhân còn lo cho nhà anh ăn buổi tối, không ngờ là buổi trưa.
Cô lắc lắc tay anh, nhỏ giọng nói: “Nhà tớ chưa ăn đâu, cậu có muốn vào ăn chung không?”
Lục Trì còn chưa kịp từ chối, thì Đường Nhân đã cười hì hì, khoác tay anh: “Xấu đẹp gì cũng phải gặp ba mẹ vợ chứ, huống hồ cậu trông đẹp trai như vậy mà.”
Một lúc sau, anh gật đầu: “Được.”