~
Đường Nhân chạy như bay từ lầu ba xuống lầu một, đồng phục tung bay giống như hoa hướng dương tỏa sáng đến chói mắt, tóc dài tung bay.
Cô nhẹ nhàng thở dốc, dừng ở lầu một.
Lớp chuyên của trường vừa vặn nằm bên cạnh cầu thang.
Cấu tạo trong phòng học có hai cửa sổ, Đường Nhân tiện đường đi qua, liếc thấy rõ ràng trong phòng thi, ai cũng đang vùi đầu làm bài thi.
Dựa vào một vị trí để trống. Rất rõ ràng, Lục Trì đã rời đi trước.
Chứng kiến tình huống này, nội tâm Đường Nhân lập tức trở nên nóng vội.
Đường Nhân dùng sức ném mạnh quả bóng rổ đập vào tường, phát ra một tiếng vang rất lớn, sau đó quả bóng bật ngược trở lại cạnh chân cô.
Lúc cô quay người lại, thì thấy Lục Trì đang ôm quyển sách đứng đó.
Đường Nhân thu chân lại, sửa đồng phục, cười cười với anh, bước tới trước mặt anh: “Chào cậu, tớ là Đường Nhân.”
Ánh mắt Lục Trì dời xuống dưới, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía khác, nói chậm rãi: “Làm hư hỏng tường của trường, bị phạt.”
Lúc sáng anh có thấy được một nam sinh bị thầy giáo bắt được, bị mắng đến nửa tiếng, nghe nói là hội học sinh có kiểm tra chuyện này nữa.
Đường Nhân nháy nháy mắt mấy cái: “Cho nên…… Cậu đang lo lắng cho tớ hả?”
Đại khái là đáp án này quá mức tưởng tượng của cô, cô tận mắt thấy anh lui về phía sau một chút….. chỉ có một chút.
Lục Trì không trả lời, xoay người rời đi.
Đường Nhân vội vội vàng vàng đi theo, cô vất vả lắm mới có cơ hội để tiếp xúc gần gũi, sao có thể dễ dàng để anh chạy đi được.
Cô tuyệt đối không nghĩ tới, Lục Trì lại đi vào trong nhà vệ sinh nam.
Con mọt sách nhìn vậy mà lại thông minh, đại khái cảm thấy cô sẽ ngượng ngùng mà bỏ đi. Nhưng Đường Nhân cũng không phải người bình thường, cũng không phải là chưa từng đi vào trong.
Đường Nhân nằm dài trên lan can nhìn phía trước chờ, cô cũng không tin Lục Trì lại ở trong mãi không chịu ra.
~
Lục Trì vừa mới đẩy cửa nhà vệ sinh nam ra, thì đã nghe thấy giọng nói xì xào truyền đến tai anh: “Chao ôi là thật đó, anh, Đường Nhân thật sự để ý tới tên kia, hôm nay cả trường đã biết tin này rồi!”
Bây giờ vẫn còn đang trong giờ kiểm tra, nên trong nhà vệ sinh nam rất yên tĩnh. Mà động tác của anh cũng rất nhỏ, cho nên người đứng bên trong không hề phát hiện ra, còn đang nói tiếp.
Tay của Lục Trì ngừng lại ở trên tay nắm cửa.
“Hắn mới chuyển từ Nhất Trung đến, em chỉ biết là thành tích của hắn rất tốt, cả ngày chỉ ôm sách, cái khác thì không rõ lắm.” Giọng nam sinh kia tiếp tục: “Anh, hay anh đi loan tin cho đám bên Nhị Trung nếu muốn gặp Đường Nhân thì cứ xuống tay với hắn, da thịt hắn mềm như vậy, không chừng Đường Nhân mà biết được sẽ nghe lời anh, nói cái gì thì làm cái đó ha ha…..”
“Anh, đừng nói là, Đường Nhân lại đi thích thằng nhóc gầy gò ốm yếu đó chứ, so với hắn thì anh còn tốt gấp trăm lần, bảo đảm nhiều người yêu thích không muốn buông tay…. Em không dám động tới, em nào có bản lĩnh đó, Đường Nhân cao tận mây xanh, con mắt nhìn người cũng không giống nhau….”
Nghe đến đó, Lục Trì mím môi, xoay người kéo cửa ra, không phát ra một tiếng động nào. Lại nhìn thấy bóng lưng Đường Nhân, anh chợt nhớ lại đoạn đối thoại của hai nam sinh kia.
“Cậu không rửa tay sao?” Vừa đúng lúc Đường Nhân quay lại, dựa người trên thành lan can.
Lục Trì: “….”
Anh thở ra một hơi, vặn vòi nước.
Đường Nhân nhìn chằm chằm anh rửa tay, năm ngón tay thon dài nhiều lần đan xen với nhau quyến rũ tâm hồn người ta, làm cho cô không nhịn được nuốt nước miếng.
Vòi nước được khóa lại, trên tay anh vẫn còn lưu lại vài giọt nước, trong suốt chói mắt.
“Cậu nhìn….. Nhìn…. Cái gì, lúc nãy?” Lục Trì cảm thấy không được tự nhiên, khó khăn mở miệng hỏi.
“Nếu cậu sẵn lòng.” Đường Nhân nhún vai: “Thì nhìn bao lâu tớ cũng chịu.”
Nói xong, cô nhìn anh nhướn mày: “Nếu như cậu liên tục nhìn tớ, thì tớ sẽ rất cao hứng đó.”
Khuôn mặt thiếu nữ hơi gấp gáp, lộ ra một tia ngọt ngào ngây thơ, khiến cho người ta sung sướng.
Lục Trì ngưng mắt mấy giây, tay đặt ở sau lưng nắm chặt lại.
Hai người mặt đối mặt, Đường Nhân nói không ngừng. Giống như buổi sớm mai trong rừng rậm, chim nhỏ líu ríu không ngừng.
Cô nói chuyện tình yêu, Lục Trì nghĩ thầm, hàng lông mày thanh tú siết chặt lại.
Bỗng dưng, trước mắt anh đột nhiên hiện ra cái eo thon nhỏ chưa đầy cái nắm tay của cô.
Ma xui quỷ khiến anh giang hai tay ra, sau đó lại nắm thành quyền.
Anh cũng thấy suy nghĩ của bản thân dường như có chút biến thái.
Lục Trì có cảm giác mặt mình có chút nóng lên, vội vàng vứt bỏ đi suy nghĩ kỳ quái đó, thấy cô còn đang say sưa nói chuyện, nhịn không được dặn dò: “Nhị…. Trung muốn…. Muốn tìm cậu….”
“Tìm tớ kiếm chuyện sao?” Đường Nhân đáp, “Ở đâu? Cậu nghe được chuyện này ở đâu?”
Hình như cô cảm thấy có chút xúc động: “Hay là có nam sinh nào ở trong nhà vệ sinh ra oai, lộ ra một chút bí mật, Lục Trì, cậu thật sự rất đáng yêu.”
Đáng yêu sao? Nghe thấy cô khen như vậy, sắc mặt Lục Trì đột nhiên đỏ lên, tim đập nhanh hơn, mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Tớ về đây, đọc sách.”
Đường Nhân trêu anh, hỏi: “Về thật sao?”
Lục Trì vội vội vàng vàng gật đầu, sợ chậm trễ, lại vội vàng xoay người rời đi.
Thật sự không có một chút lưu luyến nào, Đường Nhân cảm thấy rất buồn cười.
Vừa nhìn thấy anh, cô lập tức nói chuyện không dừng lại được, cảm giác bản thân cô đã đột phá quá sức tưởng tượng.
Nhưng mà dựa trên phản ứng của Lục Trì, thì có vẻ như cô…. Không được lòng anh cho lắm?
Đường Nhân gọi anh: “Lục Trì!”
Lục Trì dừng chân lại, ngón tay run rẩy, cam chịu xoay người, yên lặng đắm chìm trong ánh chiều tà.
Mỏng manh.
Ở giữa không gian mê mẩn như vậy, cô bước hai ba bước đến trước mặt anh, hai tay đặt trên bả vai anh, áo sơ mi mùa hè mỏng manh không ngăn cản được xúc cảm mềm mại.
Cả người Lục Trì trở nên cứng ngắc.
Khó có thể nói rõ cảm giác trong lòng, cuối cùng lại có sự va chạm gần gũi.
Đường Nhân nhón chân lên, nhẹ nhàng thổi một cái vào tai anh, sau đó mở miệng: “Thật sự muốn giấu cậu đi, không để cho ai phát hiện ra cậu.”
Lục Trì: “…”
Tự dưng lại nói ra lời như vậy…….. Đột nhiên cảm thấy….. Mặt cô rất dày.
Mấy giây sau đó.
“Cậu cậu cậu…..” Lục Trì nói lắp ba lần, “Đừng, đừng như vậy, tớ phải về đọc…. Đọc sách.”
Anh đẩy cô ra, xoay người đi về phía cổng trường.
Một lát sau, sau lưng truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Chao ôi con mọt sách, cậu muốn nắm tay tớ đi về không?”