May là nhà ăn khá nhỏ ít ra cũng còn tửtế giống như nơi để ăn cơm, chưa kịp nhìn qua phòng bếp và phòng tắm,Triệu Thừa Dư đã kéo cô vào buồng ngủ ở hướng nam.
Triệu Thừa Dư tùy tiện vứt hành lý trênsàn, xoay người lại kéo Cố Hàm Ninh vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cô,đến trán, chóp mũi rồi hôn lên đôi môi mềm mại, quấn quýt không rời,giải tỏa nỗi nhớ nhung qua sự thân mật này.
Mãi đến khi Triệu Thừa Dư thở hổn hển buông Cố Hàm Ninh ra, cô mới có thời gian nhìn quanh phòng ngủ này.
Phòng ngủ không rộng lắm có hai chiếcgiường đơn đặt sát tường, một bộ bàn ghế, một tủ treo quần áo lớn, đó là tất cả những gì có thể nhìn thấy .
“Những người khác không ở đây à?” Cố Hàm Ninh kéo Triệu Thừa Dư ngồi trên ghế gần đó, quyết định tạm thời nênduy trì khoảng cách, nói chuyện đoàng hoàng.
“Anh Bùi ngủ ở phòng bên cạnh, hai vịđàn anh kia đi ra ngoài. Mấy người họ đang giúp một công ty thiết kếwebsite, đã đến công ty đó bàn công việc rồi.” Triệu Thừa Dư cười, ngồixuống ghế, cầm lấy tay Cố Hàm Ninh tay, dịu dàng vuốt ve, “Sao em lạitới đây? Không phải nói ba ngày nữa mới đến hay sao? Anh còn định chuẩnbị đến ga tàu đón em. Túi xách nặng như vậy mà em lại tự mình mang đếnđây.”
Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư híp mắt cười nhẹ: “Muốn cho anh bất ngờ đấy, thế nào? Có ngạc nhiên không?”
“Ừ.” Triệu Thừa Dư gật đầu, “Quá bất ngờ rồi. Vui đến đến nỗi đến giờ tim anh vẫn còn đập mạnh.” Vừa nói, TriệuThừa Dư vừa kéo tay phải của Cố Hàm Ninh đặt lên ngực trái của mình.
Cố Hàm Ninh nắm tay đặt trên ngực Triệu Thừa Dư, đánh nhẹ một cái.
Triệu Thừa Dư kéo mạnh, để Cố Hàm Ninhngồi ở trên đùi mình, tay đặt lên eo thon, môi kề môi, hơi thở ấm áp phả vào mặt Cố Hàm Ninh, khiến lòng cô khẽ run.
Hai người đang hạnh phúc ngọt ngào ômấp, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thân mật hòa tan hơi thở và nỗinhớ nhung, Triệu Thừa Dư luồn tay vào trong áo phông của Cố Hàm Ninh,lòng bàn tay chạm vào da thịt, đang định tiếp tục đi lên thì cửa phòngđơn sơ đột nhiên mở ra, một người to lớn đứng chắn hết cả cửa ra vàoxuất hiện, kèm theo đó là giọng nói lớn dường như vang cả căn nhà.
“Này, Thừa Dư, nghe nói có người đẹp đến tìm cậu? Không sợ cái gì Ninh đó của cậu giận hay sao? . . .” Thạch Lỗi mới nói được nửa câu, nhìn chằm chằm đôi tình nhân đang ôm nhau, mắtnhư muốn rơi khỏi tròng.
“Triệu Thừa Dư cậu giỏi thật! Nhân lúcanh không có ở đây chiếm phòng ngủ của chúng ta, lại còn dám ngồi trêngiường anh tình chàng ý thiếp? Cậu đang khiêu khích anh đấy à?”
Cố Hàm Ninh ngả đầu lên vai Triệu ThừaDư nhẹ giọng thở dài, sự bối rối trong chốc lát bởi ánh mắt hâm mộ lẫnghen tị một cách quang minh chính đại không hề che giấu của đối phươngdần biến mất, tuy vẫn còn một chút bất đắc dĩ đối phương vẫn hoàn toànkhông hiểu thế nào là “phi lễ chớ nhìn”.
Triệu Thừa Dư cười gượng đỡ Cố Hàm Ninh đứng dậy, đưa tay vuốt những sợi tóc rối của cô rồi cầm tay cô đứng dậy.
“Anh Thạch, cô ấy là bạn gái em, Cố HàmNinh, phiền anh nhường đường, bọn em muốn ra ngoài.” Triệu Thừa Dư không còn lựa chọn nào khác, vô cùng tiếc nuối vỗ vỗ Thạch Lỗi đang chắnđường còn sừng sững hơn so với thần giữ cửa, lách qua người anh dắt CốHàm Ninh ra khỏi phòng ngủ.
Ngoài cửa ngoại trừ chị Tống vừa gặp còn có một người khác, thấy hai người ra ngoài liền nhìn về phía họ cườicười, còn Thạch Lỗi đã đi tới bên cạnh anh ta.
Người cao lớn to béo là anh Thạch, còn người thấp bé gầy ốm kia cũng có một danh xưng rất hợp – anh Hầu.
“Hàm Ninh, đây là anh Hầu. Anh Hầu, đâylà bạn gái của em, Cố Hàm Ninh.” Triệu Thừa Dư thấy người ngoài cửa thìcảm thấy hơi ngại, đối với Thạch Lỗi không biết xấu hổ là gì thì cóngượng ngùng cũng là thừa.
Cố Hàm Ninh cũng có chút lúng túng, mặt hơi đỏ, cũng chào hỏi mọi người.
“Hôm nay thêm người nhà, chi bằng cùngra ngoài ăn một bữa?” Hầu Nhân Phong cười đề nghị, “Thạch, cậu vào trong gọi Triết ra đi.”
“Được.” Thạch Lỗi cười ha ha, lộ ra bộ mặt cực kỳ thô thiển, đi vào một phòng ngủ khác.
Tống Minh Huyên mím môi cười nhẹ, dường như đã quen với trò quỷ của mấy người họ.
Chỉ một lát sau, trong phòng ngủ vanglên tiếng hét đầy giận dữ, Hầu Nhân Phong không chút ngạc nhiên cườinói: “Được rồi, Triết cũng đã dậy. Chúng ta chuẩn bị một chút, mười phút sau thì đi ăn cơm.”
Mười phút sau, Thạch Lỗi đẩy Bùi Duệ Triết còn đang mơ màng ngái ngủ đi ra.
Nụ cười trên mặt Cố Hàm Ninh không thay đổi, ánh mắt lại khẽ chớp.
Bùi Duệ Triết như thế này khiến cô có phần vỡ mộng.
Lần đầu tiên cô thấy anh ta là ở buổitiệc kinh doanh kiếp trước. Khi ấy anh ta là đại biểu nhân tài IT trẻtuổi, đi giày tây, dáng người cao ráo, vẻ mặt hơi lạnh lùng, vô cùng anh tuấn lịch lãm, ngày hôm đó đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt dõi theo. Lầnthứ hai gặp là ở cửa căn tin của trường, khi đó họ vừa từ bữa tiệc mừngmà lãnh đạo nhà trường tổ chức ra ngoài, lúc ấy tóc anh hơi dài, mặc áokhoác đơn giản màu xanh đen, tuy rất bình thường nhưng ít ra còn gọi làgọn gàng sạch sẽ.
Nhưng bây giờ, tóc bù xù che hết mắt,vểnh lên cụp xuống, khuôn mặt râu ria, áo phông cũ mèm, không xám, không trắng cũng chẳng vàng thật sự không nhìn ra màu sắc ban đầu, chiếc quần tắm biển màu đen đã giặt đến nỗi bạc cả màu, chân đi một đôi dép nhựaba đồng mua ở chợ, chẳng có chút hình tượng nào.
Cố Hàm Ninh trong lòng khẽ lắc đầu, quay đầu nhìn bạn học Triệu.
Tóc đen ngắn hơi rối, áo phông trắngsạch sẽ, quần bò dài màu xanh, chân đi đôi giày vải bạt màu đen, làn datrắng hơn so với cuối học kỳ, cũng gầy hơn một tẹo, có một chút râu,mang đến cảm giác trưởng thành hơn, khiến cô không nhịn được muốn cắnmột cái.
Cố Hàm Ninh từ đáy lòng vui mừng gậtđầu. Không hổ là bạn học Triệu của cô, ở nhà một thời gian dài như vậynhưng vẫn đẹp trai như trước.
“Ăn cơm cái quái gì? Ngủ còn không ngủ đủ, ăn cơm làm gì?” Anh Bùi đã vô cùng mất hình tượng trong lòng Cố Hàm Ninh bực bội nói.
Cố Hàm Ninh nghĩ, có lẽ anh còn trợn mắt lên, chẳng qua là do tóc quá dài, người khác không nhìn ra.