May mà thính giác con chồn nhỏ nhạy bén không bỏ sót bất kỳ lời nào của các nàng vào lỗ tai.
Thuốc đó hẳn là thuốc độc mạn tính. Không biết kỳ hạn bao nhiêu ngày?
Hai cung nữ dần dần đi xa, Tịch Tích Chi nghĩ muốn thăm dò nhiều tin tức hơn, đi ra từ sau lá chuối.
Mỗi ngày thời gian Tịch Tích Chi ở chỗ này hấp thu linh khí trời đất đều giống nhau. Hai cung nữ phụ trách đi theo con chồn nhỏ nhìn thấy nó đira thì kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó đuổi theo bước chân của con chồnnhỏ.
Bất kể Tịch Tích Chi làm chuyện gì đều bị hai người hầu này giám thị.Không dám làm quá nhiều hành động khác thường, Tịch Tích Chi bước từngbước nhỏ đi dạo trong hoàng cung. Hoàng cung cực lớn giống như một mêcung.
Tịch Tích Chi mới đến không lâu nên vẫn không biết rõ đường đi này thông hướng nơi nào, con đường kia lại đi về đâu.
Thuần túy là đi loạn. . . . . .
Trước hết có tất yếu tìm An Hoằng Hàn muốn một tấm bản đồ, nếu không chung quy có một ngày nó sẽ bị lạc đường.
Không biết đi tới chỗ nào, một tòa cung điện tráng lệ xuất hiện trướcmặt Tịch Tích Chi. Vì Tịch Tích Chi không biết chữ viết nơi này nên trên tấm biển viết chữ gì, nàng cũng không biết.
Bên trong truyền đến từng trận tiếng nói tiếng cười, tất cả đều là tiếng cười trong trẻo như chim sơn ca của những cô gái.
Có vết xe đổ từ Thái hậu, Tịch Tích Chi lại không dám trêu chọc nữ nhântrong hậu cung. Nghe đến mấy tiếng cười này, ý nghĩ đầu tiên chính làmau chóng rời khỏi nơi này, tránh lại chọc tới phiền toái.
Vừa định trốn đi, đột nhiên một âm thanh trẻ con truyền đến, “Là Vân chồn được hoàng huynh nuôi, thật xinh đẹp.”
Một cô gái nhỏ chừng mười tuổi, mở to mắt nhìn quả cầu trắng khả cái,ánh mắt trong veo xinh đẹp làm người ta nhìn liền nảy sinh thương tiếc.
Thấy đối phương chỉ là một đứa bé choai choai, Tịch Tích Chi yên tâm togan dừng lại bước chân. An Hoằng Hàn không thể có phi tần nhỏ vậy, nhìn y phục mà cô gái nhỏ mặc tất cả đều là vật liệu may loại tốt nhất, cũngsẽ không phải cung nữ.
Thế thì chỉ còn một khả năng tiểu cô nương này là muội muội An Hoằng Hàn. . . . . .
Cô gái nhỏ rụt rè đi tới, ngồi xổm trên mặt đất, đôi con ngươi to trongveo như nước nhìn con chồn nhỏ. Muốn sờ sờ con chồn nhỏ nhưng bàn taynhỏ bé đưa đến giữa không trung lại rụt trở về.
Nhiều cô gái dần dần tụ tập xung quanh, họ đều mặc quần áo hoa gấm, mỗi người đều trang điểm qua loa, trang phục xinh xắn.
Một người Thái hậu đã khiến Tịch Tích Chi vô cùng nhức đầu, nếu như trởthành một nhóm không biết nàng có còn mạng sống hay không. Bản thân ởtrong hoàng cung, có thể bớt gây ra phiền toái liền ít đi trêu chọc.Nàng trốn tránh không trêu vào. Xoay người lại, đang chuẩn bị lấy đàchạy nước rút trăm mét, lao ra khỏi vòng vây đám nữ tử này.
“Thập tứ muội vẫn còn nhát gan, làm chuyện gì cũng sợ hãi rụt rè. Liềnsờ Vân chồn một cái cũng không có lá gan.” Âm thanh êm tai từ trongmiệng cô gái kia nói ra.
Tướng mạo nàng xuất chúng chói mất nhất khi so sánh với các cô gái ở đây.
Nghe giọng điệu hẳn tiểu cô nương này là muội muội nàng ta. Nhưng tạisao vừa nói chuyện đã đối đầu gay gắt? Chẳng lẽ giữa tỷ muội các nàngkhông hòa thuận?
Sợ cô gái nhỏ bị nàng ta khi dễ, Tịch Tích Chi nâng chân trước, lại dầndần hạ xuống. Dường như gần đây nàng càng ngày càng thích chõ mõm vàochuyện bao đồng rồi? Nhưng không có cách nào, nàng không quen nhìnchuyện tình lớn ức hiếp nhỏ.
“Lục. . . . . . Lục tỷ.” Cô gái nhỏ sợ bóng sợ gió ngẩng đầu lên, trongâm thanh mang theo mấy phần do dự, “Nhưng nó là sủng vật hoàng huynh,không được hoàng huynh đồng ý, ta nào dám sờ?”
Tịch Tích Chi không thích cá tính nhất gan sợ phiền phức của cô gái nhỏnhưng để mặc cho người khác khi dễ thì không đành lòng. Hóa ra không chỉ một mình nàng không thể thích ứng hoàng cung thối nát mà cô gái nhỏcũng là người bị hại trong đó.
Mặc dù các công chúa còn lại không nói chuyện nhưng trong mắt tràn đầy khinh bỉ đã cho thấy rõ họ cũng không thích cô gái nhỏ.
“Quả nhiên là đứa con do nô tỳ sinh ra, không có một chút khí thế củahoàng gia.” Trong hơn mười người công chúa, không biết người nào mắngmột câu.
Cô gái nhỏ cắn chặt đôi môi, ánh mắt lóng lánh chứa một lớp nước trong suốt.