Vân Diệp ngồi trên mặt đất, vùi mặt vào gối, không nói nữa.
Rừng rậm quay lại yên tĩnh, con sóc lần nữa thò đầu ra cảnh giác nhìn bảy con quái vật đờ đẫn dưới gốc cây.
Bi thương luôn biết lan đi, giống như niềm vui cũng truyền nhiễm vậy, lúc này con sóc đại khái đang cầu khẩn quái vật đừng cướp cây của mình, vẻ mặt u buồn bi thảm. xem tại TruyenFull.vn
– Vân hầu, hiện không phải là lúc bỏ trốn, người đường đường là hầu gia Đại Đường, tất nhiên phải gánh lấy trách nhiệm của mình, chúng ta về thôi, về ngay lập tức.
Tôn Tư Mạc không biết lấy sức lực ở đâu ra, kéo Vân Diệp dậy:
– Hầu gia, tiểu nhân dù phải cõng cũng đưa người ra khỏi núi, cả trang đang đợi người cứu mạng đấy.
Trang Tam Định đá bốn người còn lại, cấp thiết nói:
Hắn luôn tin tưởng vào hầu gia của mình, luôn cho rằng Vân Diệp có thể xoay chuyển càn khôn vào thời điểm nguy cấp nhất.
Vân Diệp ngạc nhiên nhìn Trang Tam Đình, bản thân y còn chẳng chắc, hắn lấy đâu ra lòng tin đó.
– Trong trang tất nhiên là không sao, ngươi cho rằng ta bắt bọn họ chăn gà chăn lợn khắp núi là vì sao, là để cho gà ăn hết châu chấu ở trong cỏ, khi ta tới đã xem rồi, trong trang của chúng ta có châu chấu, nhưng không nhiều như ở nơi khác, không có sức mà làm hại. Nhưng những thứ này có cánh, chỗ chúng ta không có, bọn chúng ăn hết ở nơi khác sẽ bay tới trang của chúng ta ăn, đây là bài toán khó giải.
– Vậy phải làm sao, lương thực trong trang của chúng ta…
Trang Tam Đình khóc rồi, một hán tử ra chiến trường nhận 9 đao không khóc, giờ lại khóc tu tu:
– Khóc cái rắm ấy! Trang của chúng ta dù không có lương thực thì sao nào? Không có thì chẳng phải còn gà vịt, mỗi nhà còn có lợn, không chết đói được, khi rời nhà ta đã bảo Lão Tiền rồi, thời gian này không thu trứng gà, để các trang hộ đổi chút lương thực, vượt qua nạn đói không thành vấn đề, nam nhân to tướng mà chảy nước đái ngựa.
Vân Diệp quát mắng rất đường hoàng, quên rằng vừa rồi minh cũng khóc như đứa bé nằm nôi.
Lão Tôn bình tĩnh lại, chỉnh lý thảo dược trong túi, sách gùi thuốc đi về, Vân Diệp hết cách đánh đi theo, nếu Lão Tôn trơ mắt nhìn nạn dân khắp nơi ở Quan Trung mà không làm gì chẳng bằng giết ông ta luôn.
Đột nhiên Lão Tôn quay lại vỗ mạnh lên vai Vân Diệp:
– Lão phu cũng tin tưởng ngươi, khi cần dùng tới lão phu, dù là cái mạng này cũng cho, chỉ cần qua được tai nạn.
Vừa rồi phát tiết một chập làm Vân Diệp nhẹ nhõm hơn không ít, trước khi thiên tai tới còn sợ hãi, giờ thành sự thực rồi, chẳng có gì đáng sợ nữa, ngươi có sợ, tai họa cũng chẳng dừng bước.
Vui vẻ thoải mái lúc mới vào rừng không còn nữa, Lão Tôn căn bản không coi Vân Diệp là người, dọc đường chèo đèo lội núi, lộ trình năm ngày mất hai ngày đã sắp về, tới bìa rừng, cây cối ngày càng thưa thớt, dấu tích con người cũng ngày càng nhiều.
Vân Diệp đi tới sưng chân rồi, mỗi tối Lão Tôn châm cứu xoa bóp cho y, Vân Diệp ngày thứ hai còn miễn cưỡng theo kịp, y hơi hối hận mình xúi Lão Tôn vào sâu trong rừng làm gì chứ.
Bên bìa rừng có rất nhiều người, vừa thấy Lão Tôn và Vân Diệp liền như thấy người thân, Lưu Hiến tóm lấy tay Vân Diệp không buông, mắt đỏ kè:
– Bệ hạ chiếu hấu gia hỏa tốc về kinh.
Từ miệng Lưu Hiến biết rằng ba ngày trước có hai bảy châu của Quan Trung đồng loạt bùng phát thiên tai, châu chấu từ kênh rạch, lau sậy, bãi hoang bay lên, kết thành từng bầy, báo cáo sớm nhất là Đồng Quan, các châu huyện khác cũng nối nhau báo lên.
Ngô Giới huyện lệnh Chu Chí tránh châu chấu lan tới châu huyện khác đã hạ lệnh đốt ruộng, để hoa màu toàn huyện chết cùng với châu chấu, còn bản thân cũng nhảy vào lửa, khiến thiên hạ chấn kinh.
Vân Diệp không nói không rằng, chỉ ngồi trên xe ngựa mặt Lưu Hiến đưa mình tới kinh thành, Tôn Tư Mạc cũng ở trên xe ngựa, nhìn cảnh sắc bên ngoài không nói gì.
Lạ quá, Vân Diệp nghe thấy tiếng rền của máy bay, từ xa tới gần, đang định xem xem có phải ai đó bị lỗ giun đưa tới triều Đường không, mình còn đi hoan nghênh thì nghe mã phu hét lên:
– Châu chấu tới rồi.