Tối hôm qua, cậu nghe đi nghe lại máy ghi âm nhiều lần, xác nhận ngoại trừ tiếng nghẹn ngào của cậu nhóc vì bị bịt mũi thì lời nói của Chu Thủ Thành cũng chỉ có thể giải thích qua loa là “Đang mượn học sinh găng tay”.
Như vậy Trì Tiểu Trì sẽ không cho ông ta có bất kỳ cơ hội giải thích nào.
Nếu máy ghi âm không có cách nào chứng minh tội ác của Chu Thủ Thành, như vậy cậu sẽ tự mình chế tạo một nhà giam để nhốt Chu Thủ Thành vào đó.
Cậu muốn Chu Thủ Thành đem chuyện này giấu trong bụng của ông ta, để nó thối rữa thành một vũng nước đắng, dù độc hại cũng chỉ có thể tích trữ cho đến khi độc chết chính mình.
Vì ngăn chặn miệng của Chu Thủ Thành, Trì Tiểu Trì còn cầm thêm máy ghi âm như đạo cụ giúp gia tăng sức thuyết phục, bóp lấy cái cổ của con cáo già này.
Bởi vậy cậu cố ý hỏi thăm y tá, Chu Thủ Thành vừa thoát hỏi tình trạng nguy hiểm không bao lâu, đôi mắt có thể nhìn rõ thứ gì hay không.
Sau khi nhận được câu trả lời phủ định thì những đồ vật mà cậu chuẩn bị mới có thể phát huy được tác dụng.
Trì Tiểu Trì ngồi trong hoa viên bệnh viện, lấy ra ‘bức hình” trong cặp của mình.
Khi đó quá nguy cấp, cậu cũng không có công cụ để tiến hành quay chụp.
Cho nên cậu mang theo một bức hình mà mình luôn cất giữ, cũng mượn một chút chất lỏng tráng ảnh để bôi lên mặt trái, cố ý bày ra mê trận cho Chu Thủ Thành.
Mà bức hình mê trận này thậm chí không có bất kỳ ai, chỉ là một mảnh đất trời bị bao phủ bởi tuyết trắng.
Trên nền tuyết có in hình hai người nắm tay.
Khi đó Lâu Ảnh và Trì Tiểu Trì, một người mười ba, một người mười một.
Đó là một ngày tuyết rơi, bọn họ ra ngoài chơi đùa, cùng những đứa bé khác trong khu chung cư ném tuyết.
Hai người liên thủ, đánh đâu thắng đó.
Sau khi chiến thắng, nghe tiếng Lâu Ảnh gọi, Trì Tiểu Trì toàn thân phủ đầy tuyết liền vui vẻ chạy lại chỗ Lâu Ảnh, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, Lâu Ảnh thay cậu phủi tuyết trên tóc, để tránh cho tuyết chảy thành nước làm ướt tóc cậu.
Trì Tiểu Trì ngước đầu nhìn anh rất lâu, nhẹ giọng gọi: “Anh.”
Lâu Ảnh chuyên tâm: “Hả?”
Trì Tiểu Trì nói: “Anh, em muốn cùng anh lăn lộn trong tuyết.”
Lâu Ảnh dừng tay một chút, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười mà nói: “Thật trẻ con. Cũng không phải chưa từng thấy tuyết mà.”
Trì Tiểu Trì chơi xấu: “Nhưng mà em muốn.”
Lâu Ảnh suy nghĩ một chút: “Được rồi, anh muốn nghe một lý do.”
Trong đầu Trì Tiểu Trì tràn đầy suy nghĩ lãng mạn kỳ lạ: “Nếu hai chúng ta là hai con gấu trúc, cùng nhau lăn từ đầu này đến đầu kia trong tuyết, chẳng phải cảm thấy rất hạnh phúc sao?”
Lâu Ảnh: “Cũng được, em đóng vai gấu trúc, anh là nhân viên chuyên chăn nuôi gấu trúc.”
Trì Tiểu Trì cây ngay không sợ chết đứng: “Không được, chỉ có mình em làm gấu trúc chẳng phải rất ngốc à?”
Cuối cùng nhân viên chăn nuôi đồng ý thỏa hiệp cùng con gấu trúc nhỏ giả vờ làm một con gấu trúc ngớ ngẩn.
Phía sau chung cư có một khu đất bằng phẳng phủ đầy tuyết, sâu đến tận đầu gối, hai người lăn lộn một lúc lâu.
Kết quả Trì Tiểu Trì tự mình lật dậy không nổi, cảm thấy có chút ngượng ngùng, bèn vươn mình bò dậy từ trong tuyết: “Có vẻ rất ngốc.”
Lâu Ảnh cũng ngoi dậy từ trong tuyết, lau bọt tuyết dính đầy miệng: “Ngốc đúng không?”
Trì Tiểu Trì nhìn bộ dáng của anh, bèn cười ha ha.
Lâu Ảnh có chút oán trách: “Còn cười anh nữa, em biết em trông thế nào không?”
Trì Tiểu Trì nhanh chóng lắc đầu tựa như con thú nhỏ đang lắc lông trên người, phủi xuống một mảng tuyết dính trên đầu: “Không biết không biết.”
Lâu Ảnh đứng dậy, quay về nhà một lúc, sau đó cầm ra máy ảnh cầm tay secondhand đã được anh sửa tốt, nhắm ngay dấu ấn hình người đang nắm tay nhau của hai con gấu trúc, chụp tanh tách một tiếng.
Trì Tiểu Trì tò mò: “Làm gì vậy?”
Lâu Ảnh cười đáp: “Chụp hai con gấu trúc làm kỷ niệm.”
Trì Tiểu Trì đi ra khỏi bệnh viện, không quay về trường mà lại trở về nhà, về đến nơi Lâu Ảnh bị té lầu.
Mùa đông mấy năm trước, ở nơi này bọn họ tay nắm tay, in xuống mặt tuyết trắng.
Mùa hè mới vừa rồi, thân thể của anh rơi xuống đất, để lại một bãi máu đỏ sẫm và hình người được tạo từ băng dính.
Mà hiện tại, Trì Tiểu Trì loạng choạng ngã xuống nền tuyết mỏng, ngửa mặt lên trời.
Nước tan ra từ tuyết thấm sâu vào lưng cậu, cậu giơ lên bức hình vẫn luôn cầm trong tay, dán lên gò má đang phát sốt, chặn lại ánh nắng chiếu xuống mặt.
Phía sau bức hình là hàng chữ Lâu Ảnh để lại sau khi tráng ảnh.
“Ngày X tháng X năm XX, gấu trúc lớn nhỏ lưu lại ấn ký.”
Hiện tại chỉ còn một con gấu trúc cô độc đang hoài niệm con còn lại.
Trì Tiểu Trì đem bức hình cất vào trong ngực, cũng chuẩn bị sẵn tinh thần.
Cậu muốn lợi dụng phần ghi âm và bức hình “không tồn tại này” khiến họ Chu tin tưởng.
Trì Tiểu Trì sẽ không dùng những thứ này đi báo án, cậu muốn giữ lại để dằn vặt Chu Thủ Thành, khiến ông ta học được cái gì gọi là sợ hãi, khiến ông ta ngày ngày đắm chìm trong sự sợ hãi bị vạch trần bất cứ lúc nào, sống không bằng chết.
Cậu vẫn sẽ mang theo vũ khí bên người, nếu Chu Thủ Thành dám bạo lực cướp đoạt hoặc đột nhập nhà cậu để trộm cắp thì cậu sẽ tự tay giết chết ông ta, đến lúc đó lại tham chiếu cách ông ta đối xử với Lâu Ảnh, công bố phần ghi âm, cũng đẩy hết toàn bộ tội lỗi lên đầu Chu Thủ Thành.
Nhưng mà thế sự luôn không như người mong muốn.
Sau khi Trì Tiểu Trì rời khỏi bệnh viện được một ngày thì bệnh viện liên tục thông báo hai lần Chu Thủ Thành gặp phải tình trạng nguy kịch.
Đến ngày thứ ba thì Trì Tiểu Trì nhận được thông báo.
Chu Thủ Thành đã chết.
Có lẽ là bị cậu đánh chết, hoặc cũng có thể là bị cậu hù chết.
…Ai mà biết được.