Hắn nhìn về phía người ngồi ngay ngắn trên công đường.
Đó là một người quân nhân xa lạ, một con mắt bị bọc vải trắng, Chử Tử Lăng chưa từng gặp trước đó.
Hắn nghĩ chắc là một nhân vật không quan trọng.
Nghĩ tới đây, Chử Tử Lăng miễn cưỡng thẳng lưng, hỏi: “Ngươi là Ngải Sa?”
Sau lưng chợt đạp tới một cước, đem hắn nằm nhoài xuống đất.
Gã người hầu dùng tiếng Nam Cương nguyền rủa một câu, tùy tiện nói: “Ngươi là cái thá gì? Dám gọi thẳng tục danh của Ngải Sa đại nhân?”
Người phía trên đưa tay chặn lại, đánh giá khuôn mặt sưng vù đến mức không nhìn ra đường viền tuấn tú của ngày xưa: “Ngươi chính là Chử Tử Lăng?”
Chử Tử Lăng nhẫn nhịn nén giận nói: “Dạ, đại nhân.”
“Ta nghe nói ngươi xuất thân là nô dịch?” Người kia uống một ngụm rượu, “Thoạt nhìn cũng không giống lắm.”
Chử Tử Lăng nói: “Ta vốn không phải nô dịch, chỉ là tự nguyện làm nô mà thôi.”
“Ồ?”
Như ước nguyện của hắn, người kia quả nhiên nổi lên chút hứng thú.
Chử Tử Lăng ưỡn sống lưng đau nhức, muốn chờ người kia truy hỏi vì sao mình lại tự nguyện đày đọa bản thân làm nô.
Ai ngờ người kia lại nhấp thêm một ngụm rượu, chuyển đề tài, khinh bỉ ha một tiếng: “…Liên quan quái gì đến lão tử.”
Hắn cúi người, hỏi Chử Tử Lăng: “Ngươi có biết ta là ai không?”
Chử Tử Lăng: “Ngải Sa…”
“Sắc Đề Ngải Sa.” Con mắt duy nhất còn lại của người kia như chim ưng nhìn chòng chọc Chử Tử Lăng, “Thúc thúc của ta là Y Bố Ngải Sa, phụ thân ta chết sớm, là thúc thúc một tay nuôi nấng ta. Ngươi có nhận ra ông ấy không?”
Nghe đến cái tên quen thuộc của người kia, Chử Tử Lăng hoàn toàn thả lỏng.
Hắn cho rằng Ngải Sa trong miệng Khang Dương là trùng họ với Ngải Sa mà hắn nhận biết, có lẽ là có thù oán nên mới thiết kế đem mình mang đến, dù sao cũng là vì leo lên trên cao.
Bây giờ mới biết người này là họ hàng gần của Ngải Sa, mà lại mang ân của Ngải Sa, Chử Tử Lăng liền nhận định đây chỉ là hiểu lầm, vì vậy giọng nói càng gấp rút hơn một chút: “Nhận ra. Nếu ngươi không tin có thể dẫn ta đi gặp thúc thúc của ngươi. Ông ấy sẽ tự cho ngươi một câu trả lời.”
Sắc Đề Ngải Sa chăm chú nhìn Chử Tử Lăng, sau đó lộ ra một hàm răng trắng: “Ngươi muốn đi gặp ông ấy?”
Chử Tử Lăng thấy nét mặt của Sắc Đề Ngải Sa bỗng có chút dữ tợn, cảm thấy có gì đó không đúng: “Ta…”
Không chờ hắn nói xong, một chén rượu nóng liền ầm ầm tạt vào mặt Chử Tử Lăng: “Ngươi giết thúc thúc của ta, bây giờ còn mặt mũi nói muốn ông ấy cho ngươi một câu trả lời? Ngươi là cái thá gì? Một tên mật thám nho nhỏ, một tên nô lệ thấp hèn, xoay trái xoay phải, thấy Trung Nguyên đắc thế liền muốn đạp thúc thúc của ta, đạp Mạt Sa tướng quân để trèo lên trên, há có chuyện tốt như vậy?!”
Tâm thần của Chử Tử Lăng rung mạnh, chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung, như bị móng ngựa giày xéo.
Ngải Sa chết rồi? Vì sao người này lại nói chắc như đinh đóng cột, nói là mình có liên quan?
Không kịp suy nghĩ kỹ, Chử Tử Lăng liền nghe thấy tiếng phẫn nộ từ phía trên truyền xuống: “Đem tên nô lệ không biết điều này lôi xuống, ủi lên mặt con dấu nô dịch, đánh gãy hai chân, ném vào cầu tiêu, giao cho Lão Diêu, ông ấy tự biết sẽ xử lý như thế nào!”
Lần này Chử Tử Lăng không còn dám khoe khoang, lập tức giãy dụa đứng dậy: “Vậy ngươi có biết ta là ai không?!”
Ngải Sa: “Ta mặc kệ ngươi là ai!”
Nếu Chử Tử Lăng tiếp tục kiêng dè thì e là mất hết tất cả, bởi vậy hắn gào lên thân phận của mình: “Ta là Hoàng tử Nam Cương! Là con riêng của Nam Cương Vương, ngươi dám động đến ta, Nam Cương Vương sẽ không tha cho ngươi!”
Ngải Sa ngẩn ra, quan sát hắn từ trên xuống dưới, chợt cất tiếng cười to, miễn cưỡng cười đến khom cả lưng.
“Quả nhiên là người điên! Ngươi nói mình là Hoàng tử Nam Cương, có chứng cứ gì?”
Chử Tử Lăng: “Ta có một miếng ngọc bội của Nam Cương Vương có thể chứng minh thân phận!”
“Ngọc đâu?”
Chử Tử Lăng hơi dừng lại, trái tim lại đau nhói một lần nữa: “Ta có nó, nhưng đã bị tên Khang Dương kia ném vào sông Thương…”
Ngải Sa lại cười to, cười đến toàn thân Chử Tử Lăng cũng ớn lạnh: “Ta…thật sự có miếng ngọc bội đó! Nếu ngươi không tin, chỗ thúc thúc của ngươi còn một phong thư, trong thư vẽ hình dáng của miếng ngọc!”
Một bên mắt còn lại của Ngải Sa tràn ngập ánh sáng lạnh trào phúng: “Đúng vậy. Trong lá thư kia có vẽ một miếng ngọc, thúc thúc của ta chắc chắn cũng tin, nhưng có ai biết có phải là ngươi phỏng chế theo hay không? Ngươi chế ra một miếng ngọc bội rồi bảo ta phải tin ngươi sao? Ngươi giả dối, lắm mưu nhiều kế, gạt chết thúc thúc ta, gạt chết Ngô tướng quân, lại gạt chết Mạt Sa tướng quân, ngươi tưởng là ta không biết hay sao?”
Trái tim của Chử Tử Lăng dần dần đông thành một miếng băng cứng.
Ba người Ngải Sa có lẽ căn bản không mang thân phận thật của mình nói cho những người khác.
Như vậy còn ai có thể chứng minh thân phận của hắn?
Hắn vắt hết đầu óc, suy tư một vòng, phát hiện ngọc không còn, hết thảy người làm chứng cho hắn đều đã chết.
…Tại sao lại trở thành như vậy?! Tại sao?
Nhận ra con cờ của mình hoàn toàn bị diệt sạch, giọng nói của Chử Tử Lăng không còn cứng rắn như mới nãy mà lại mang thêm nhiều sự cầu xin run rẩy.
Hắn ôm một hy vọng cuối cùng, thê lương nói: “Thúc thúc của ngươi…còn có Mạt Sa, còn có…còn có Ngô Nghi Xuân, chưa từng nói với ngươi…”
“Phi!” Một ngụm nước miếng thẳng tắp nhổ lên mặt Chử Tử Lăng, “Ngươi còn mặt mũi để nhắc đến ba người bọn họ? Không có chứng cứ, bàn tiệc ngươi bày ra là muốn khinh miệt sỉ nhục ai?”
Ngải Sa không còn muốn tốn hơi nhiều lời với người này, khi Chử Tử Lăng cầu xin và kêu khóc “Ngươi đi thăm dò một chút, hỏi một câu”, Ngải Sa liền ra hiệu cho hai tên nô lệ ném hắn ra ngoài cửa.
Ngải Sa luôn miệng căn dặn: “Giữ cái mạng của hắn lại, chớ để hắn tìm đến cái chết! Ta muốn làm cho hắn hiểu được thế nào là đạo làm nô!”