Nói xong Cố Dã cài dây an toàn cho Từ Di Nhiên, đóng cửa lại quay về ghế lái. Từ Di Nhiên dõi mắt theo anh, trong lòng chợt dâng lên cảm giác thấp thỏm không yên.
Trên đường đi, Cố Dã ghé vào một cửa hàng giày bên đường mua một đôi giày lười, đem ra xe mang vào cho Từ Di Nhiên. Cử chỉ anh vẫn giống như mọi ngày, luôn ân cần nhẹ nhàng, lại nâng niu từng chút một.
Xe dừng lại ở một con phố đi bộ, trên con đường được lót gạch nung, dọc hai bên trước những cửa hàng, quán xá được trồng cây xanh lớn cách nhau vài mét. Không khí mát mẻ thoáng đãng, người đi chơi qua lại cũng kha khá, địa điểm yên tĩnh, phong cảnh lại nhẹ nhàng hữu tình.
Cố Dã xuống xe, vòng qua mở cửa đưa Từ Di Nhiên xuống, tay trong tay dắt cô đi đến trước cửa một mặt bằng văn phòng đang tu sửa ở đối diện. Cả hai chỉ đứng bên ngoài xem, bởi bên trong nhiều khói bụi không tốt cho phụ nữ mang thai.
Vừa thấy văn phòng này, Từ Di Nhiên không cần hỏi cũng lập tức đoán ra đây là phòng tranh mà Cố Dã muốn mở, tuy diện tích không lớn nhưng khung cảnh lại rất phù hợp.
Từ Di Nhiên hoài nghi xoay đầu nhìn Cố Dã, trước đó mang boot còn cao xấp xỉ anh, từ khi có thai chỉ mang giày đế bệt, mỗi lần nhìn anh đều phải ngẩng đầu vẫn chưa quen. Từ Di Nhiên không vui hỏi: “Sao anh không bàn với em cùng làm? Một mình ở bên ngoài tự làm hết mọi chuyện sẽ rất vất vả.”
“Vất vả anh không sợ, chỉ sợ có người nghi ngờ anh, không tin tưởng anh.”
Nghe thấy giọng điệu mang theo ý trách móc của Cố Dã, Từ Di Nhiên áy náy nhìn anh, bất đắc dĩ khai báo: “Đều tại anh không nói rõ với em trước, vả lại thời gian gần đây anh rất thường xuyên ra ngoài một mình còn gì. Vả lại, em cũng vì sợ mất anh nên mới hành xử như vậy, có ai ghen vào mà bình tĩnh được đâu.”
Cố Dã bật cười thành tiếng, ôm hai vai Từ Di Nhiên xoay lại đối diện, anh dùng gương mặt nghiêm túc bày tỏ lời thật lòng: “Em vì anh chịu bao nhiêu vất vả, chỉ mỗi chuyện mở văn phòng vốn không so được với những gì em đã làm. Anh không nói cho em biết vì không muốn em lo lắng, cũng muốn em biết anh có khả năng lo cho em. Em ghen vì sợ mất anh, anh đương nhiên vui, nhưng anh tuyệt đối không muốn em làm bất kỳ điều gì tổn hại đến bản thân.”
Từ Di Nhiên tủm tỉm cười mãn nguyện, vòng tay ôm người anh, hạ mình nhận lỗi: “Em sai rồi, sau này sẽ không tùy tiện như vậy nữa.”
Cố Dã mỉm cười, từ ánh mắt đến nét mặt đều ngập tràn sự cưng chiều độc nhất dành cho Từ Di Nhiên. Qua một lúc, anh bỗng mở lời trầm tư: “Anh quyết định rồi, anh sẽ mở phòng vẽ tranh, sau này không cần em một mình cực khổ, anh sẽ nuôi em và con, còn gia đình hai bên nữa.”
Từ Di Nhiên biết chắc số tiền Cố Dã dạy vẽ tranh sẽ không bằng số tiền cô kiếm được ở sòng bạc, nhưng nhìn thấy anh quyết tâm theo đuổi ước mơ, còn định sẵn trong ước mơ đó có cô và gia đình. Cô không đành lòng khiến anh nhục chí, đành tươi cười ủng hộ anh: “Vậy sau này… tất cả đều nhờ anh rồi, ông xã.”
Vừa nói xong Từ Di Nhiên bỗng sực nhớ đến một chuyện, vội vàng lay tay Cố Dã kể anh nghe: “Em nhớ tuần trước có đọc một bài báo, bức tranh trừu tượng về mặt trái xã hội của họa sĩ Addio bán đấu giá được tiền tỉ. Ông xã, hay sắp tới em mở phòng triển lãm cho anh đấu giá tranh nhé?”
Cố Dã nghe xong bỗng phì cười, anh lắc đầu, dùng lòng bàn tay ép chặt hai má Từ Di Nhiên, từ chối ý tốt của cô: “Chồng em giỏi đến mức đó sao?”
“Chồng em không giỏi thì còn ai giỏi?” Nói xong Từ Di Nhiên còn kèm theo một cái nháy mắt nịnh bợ, vẻ mặt trở nên tâm đắc.
Cố Dã bật cười, vươn tay ôm lấy Từ Di Nhiên vào lòng, trái tim bất giác đập nhanh hơn bình thường, chợt nhớ đến lần đầu gặp lại ở cửa hàng tiện lợi. Cách Từ Di Nhiên đối với Cố Dã vẫn là sự nhiệt tình, nhưng nụ cười mang theo muộn phiền của cô ngày trước đã được đổi thành nụ cười tự nhiên mang theo niềm vui vẻ tự nguyện nhất.
Nhân duyên có thể do tình cờ.
Nhân quả là luật của cách sống.
Một hạt mưa rơi trên mảnh đất cằn cỗi, lâu dần sẽ thấm sâu vào lòng đất.
Một trái tim lạnh lùng, tình cảm chân thành vẫn sẽ lay chuyển được nó.
Tựa như cách Từ Di Nhiên kiên trì theo đuổi Cố Dã.
Tựa như cách Cố Dã yêu Từ Di Nhiên.