Cố Dã hơi cúi người kề sát mặt gần với mặt Từ Di Nhiên, khóe môi cong lên, ôn nhu gọi: “Bà xã.”
Từ Di Nhiên giật mình thoát khỏi suy nghĩ, một đóa hoa hồng đỏ bỗng giơ lên trước mặt. Cô bật cười, cầm lấy hoa, cảm động ôm chầm lấy Cố Dã.
Con người Từ Di Nhiên từ khi còn nhỏ đã cực kỳ cứng rắn, chưa một ai tặng hoa cho cô, nhiều người còn xem cô chẳng khác gì đàn ông. Nhưng ở cạnh Cố Dã ở hiện tại, Từ Di Nhiên luôn có cảm giác muốn dựa dẫm vào anh, muốn từ bỏ vỏ bọc cứng cáp để được anh che chở.
Ở đồn cảnh sát tan làm, lúc Lạc Nhân ra ngoài vào tầng hầm lấy xe vô tình nhìn thấy Nhã Tịnh ngồi ở bồn hoa đối diện cửa chính. Trông Nhã Tịnh như chờ ai đó đã rất lâu, Lạc Nhân không nghĩ ngợi liền cất bước đến gần.
“Cô đang đợi ai à?”
Nhã Tịnh ngẩng đầu nhìn Lạc Nhân, mỗi khi anh mặc quân phục đều toát lên sự nam tính khó cưỡng. Cô không ngần ngại gật đầu, thẳng thắn đáp: “Tôi chờ anh, lúc nãy có chút công việc, ghé ngang muốn đi nhờ xe anh.”
Lạc Nhân không nghi ngờ, đi lấy xe cho Nhã Tịnh quá giang một đoạn đường. Kể từ hôm vụ án lão bố nuôi buôn ma túy khép lại, hơn một tuần nay cả hai mới gặp lần nữa, trước đó cũng có thể xem là quen biết khi hợp tác điều tra.
Xe chạy trên đường được một đoạn, lượng lưu thông xe cộ không quá dày đặc, với một nhân viên nhà nước gương mẫu như Lạc Nhân luôn tuân thủ đúng pháp luật, dù đường vắng cũng không bao giờ phóng nhanh quá tốc độ cho phép.
Nhã Tịnh lén liếc sang Lạc Nhân, thấy anh tập trung lái xe, cô cũng không nhịn nữa mà mở lời phá tan bầu không khí yên tĩnh: “Anh với Từ Di Nhiên có quan hệ gì vậy?”
Qua vài giây, Lạc Nhân mới cất tiếng hỏi ngược lại: “Sao cô lại hỏi tôi chuyện này?”
Quan sát thái độ của Lạc Nhân, Nhã Tịnh không cần đoán già đoán non, không trả lời câu hỏi của anh mà trực tiếp nói thẳng: “Anh chuyển công tác đến đây là vì Từ Di Nhiên, mục đích của anh là muốn tiếp cận cô ta? Hai người… là người yêu cũ?”
Lạc Nhân im lặng không đáp, mắt vẫn nhìn thẳng về trước, trên mặt không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Nhã Tịnh càng dám khẳng định suy đoán của bản thân là đúng, nhưng trông Lạc Nhân vẫn như còn vương vấn tình cũ, cô tốt bụng cho anh lời khuyên: “Nói thật nhé, Từ Di Nhiên bây giờ chỉ biết mỗi Cố Dã, cô ta đã sớm hết yêu anh rồi.”
“Cô ấy chưa từng yêu tôi.”
“Hả?” Nhã Tịnh ngạc nhiên tròn mắt, lên cao giọng.
Lạc Nhân lúc này mới đưa mắt sang Nhã Tịnh, không nhanh không chậm lên tiếng: “Tôi chuyển công tác là do cấp trên điều phối, cuộc hội ngộ giữa tôi và Di Nhiên chỉ là tình cờ. Mối quan hệ của cô ấy trước đó rất rắc rối, tôi chỉ lo cô ấy lấy sai người mới giữ liên hệ quan tâm.”
“Chuyện anh và Từ Di Nhiên không còn cách cứu chữa đâu. Nói thật cho anh biết, lúc sáng cô ta đến tìm tôi, còn cho tôi tiền để điều tra lý do anh đến đây.”
Lạc Nhân nghe xong khẽ cười nhạt, dường như đã hiểu được ý đồ của Từ Di Nhiên khi cố ý để Nhã Tịnh đến tiếp cận điều tra anh.
Đến khi xe dừng lại trước cổng chung cư cũ của Nhã Tịnh, vẫn không nghe Lạc Nhân nói gì, cô cũng chẳng ngại trưng cầu ý kiến: “Tôi biết anh vẫn chưa thể quên Từ Di Nhiên, nhưng tôi có cách giúp anh quên cô ta, anh muốn thử không?”
“Cách gì?” Lạc Nhân buộc miệng hỏi.
Nhã Tịnh tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe, trước khi đóng cửa để lại duy nhất ba chữ đầy tự tin: “Cân nhắc tôi.”
Lạc Nhân bật cười bất đắc dĩ, dõi theo bóng lưng Nhã Tịnh khuất khỏi tầm mắt mới khởi động xe lái đi.
Trên đường trở về nhà, Lạc Nhân tình cờ nhìn thấy Từ Di Nhiên cùng Cố Dã đi dạo trên vỉa hè, nhìn thấy Cố Dã tặng hoa cho Từ Di Nhiên, nhìn thấy Từ Di Nhiên nở nụ cười hạnh phúc ôm lấy Cố Dã.
Nụ cười trên môi Lạc Nhân không rõ khi nào lộ lên sự chua xót, nơi khóe mắt lại cay cay. Những lời của Từ Di Nhiên ngày hôm đó ở đồn, không sai, Lạc Nhân dù có lo lắng cho cô bao nhiêu cũng không thể so sánh với những gì Cố Dã làm cho cô.
Bởi có lẽ, tình cảm Lạc Nhân dành cho Từ Di Nhiên chỉ là cảm mến, duy nhất Cố Dã mới thật lòng yêu cô. Thế nên, chuyện giữa Lạc Nhân và Từ Di Nhiên ngày xưa, có lẽ cũng đã đến lúc khép lại.