“Tiêu rồi.”
Từ Di Nhiên vội bỏ đồ ăn xuống chạy sang nhà Tu Kiệt, nhỡ như đùa quá trớn mất mạng thì tiêu, hai người đàn ông khỏe mạnh ở cạnh nhau nhất định không dịu dàng nổi.
Cố Dã thấy Từ Di Nhiên đột nhiên hoảng hốt chạy đi cũng bối rối chạy theo sau.
Đến trước cửa nhà Tu Kiệt, Từ Di Nhiên nhấn chuông nửa phút cũng không có ai ra mở cửa, cô vội bấm mật mã là ngày sinh nhật của Tu Kiệt để phá cửa.
Cánh cửa bật mở, phòng khách ngổn ngang đồ đạc như vừa mới đánh nhau xong, Tu Kiệt từ trong phòng đi ra, trên người mặc áo choàng tắm, mái tóc vừa gội vẫn còn nhiễu giọt, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.
Trước đó vài phút Từ Di Nhiên còn sợ A Nhĩ không chịu được nữa mà bộc phát tẩn Tu Kiệt một trận bất tỉnh, nhưng nhìn Tu Kiệt thế này thì người cô nên lo lắng là A Nhĩ mới đúng.
Cố Dã đứng sau lưng Từ Di Nhiên đưa mắt quan sát khung cảnh hỗn loạn trong nhà Tu Kiệt, anh ngây ngốc thỏ thẻ: “Bà xã, có cần gọi cấp cứu không?”
Từ Di Nhiên dở khóc dở cười xoay đầu nhìn Cố Dã: “Không sao.”
Tu Kiệt thong thả đi đến gần cửa, dùng vẻ mặt chiến thắng vẻ vang lên mặt: “Ngại quá, là do cậu ta thách thức anh thôi.”
“Vô liêm sỉ.” Từ Di Nhiên cười lạnh khó tin, biểu cảm đầy khinh bỉ, cả Tu Kiệt lẫn A Nhĩ trước đó đều khẳng định bản thân không có gì với đối phương, giờ thì chẳng khác những cặp yêu xa lâu ngày gặp lại.
“Đừng quên giao kèo của chúng ta.” Từ Di Nhiên nhắc Tu Kiệt rồi ôm thắt lưng Cố Dã trở về ăn cơm chiều.
Ăn cơm xong Từ Di Nhiên một mình đến sòng bạc làm việc, Cố Dã quay lại với vẽ tranh rèn luyện lại tay nghề, chỉ tội cho A Nhĩ chưa rõ tốt xấu ra sao.
Sáng hôm sau ông bà Từ đến, đêm qua ba giờ sáng mới về nhà nên Từ Di Nhiên dậy trễ. Mở cửa cho ông bà xong Từ Di Nhiên đến phòng khách ngã người xuống sofa đơn, mắt dõi theo hai ông bà đang bước đến gần, hỏi: “Qua sao không báo trước?”
Bà Từ ngồi gần chỗ Từ Di Nhiên, thái độ sáng ra đã nóng nảy, bà bất mãn cằn nhằn: “Bao nhiêu tuổi rồi suốt ngày sống chết ở sòng bạc, mày không nghĩ cho bố mẹ thì nghĩ cho chồng mày chút đi chứ cái con nhỏ này.”
“Con với chồng con chẳng có vấn đề gì, mẹ quản nhiều như vậy làm gì?” Từ Di Nhiên không hứng thú đáp, lấy hộp thuốc dưới bàn châm một điếu hút.
“Còn không quản?” Bà Từ lớn tiếng quát nhưng rất nhanh hạ thấp giọng như sợ Cố Dã nghe thấy, chuyển sang gằn thấp giọng: “Tao nói cho mày biết, trước đây mày chưa kết hôn, mày qua lại với bao nhiêu đàn ông bên ngoài đều không quan trọng, bây giờ mày kết hôn rồi, đừng có để đàn ông vây quanh mày như lúc trước. Tao cảnh cáo mày, mày dám ngoại tình phản bội Cố Dã thì tao tự tay xử mày.”
Từ Di Nhiên đau đầu xoa xoa thái dương, nét mặt khó hiểu: “Mẹ muốn nói gì nói thẳng đi.”
“Mày thật sự chưa biết hay giả bộ không biết?”
Từ Di Nhiên nhướng mày chờ đợi: “Chuyện gì?”
“Lạc Nhân vừa chuyển đến căn hộ đối diện.”
Từ Di Nhiên lập tức bỏ chân xuống sàn, thẳng người ngạc nhiên: “Khi nào?”
“Lúc nãy vừa đến thì thấy nhân viên đang chuyển đồ, nó chủ động đến chào hỏi mới biết.”
Biểu cảm Từ Di Nhiên đăm chiêu, bà Từ nhích đến gần, thấp giọng răn đe: “Mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, Cố Dã mới là chồng mày, nhớ cho kỹ.”
Khóe môi Từ Di Nhiên nhếch lên cay đắng, mang theo ý chán ghét: “Con biết mình phải làm gì.”
Ông Từ cất đồ ăn chưa chế biến vào tủ lạnh để sẵn, sau đó quay lại phòng khách, Từ Di Nhiên vào trong phòng gọi Cố Dã dậy cùng ông bà Từ ra ngoài ăn sáng.
Sáng sớm hai ông bà đi đến công viên tập thể dục sau đó cùng đi chợ mua đồ sang cho vợ chồng Từ Di Nhiên, cả hai biết Từ Di Nhiên quen ăn đồ ở ngoài cho nhanh gọn mà không chịu nấu ăn ở nhà, họ cũng chỉ lo Cố Dã phải ăn đồ ăn bên ngoài cùng Từ Di Nhiên sẽ không tốt cho sức khỏe.
Ăn sáng xong ông bà Từ trở về nhà, Từ Di Nhiên cùng Cố Dã đến cửa hàng mỹ thuật mua ít họa cụ. Trong lúc dạo quanh cửa hàng đợi Cố Dã chọn đồ, bước chân Từ Di Nhiên dừng lại ngay hướng cửa chính.
Phía đối diện bên đường là sở cảnh sát, người đàn ông mà chiều qua cô gặp, người đàn ông tên Lạc Nhân đó qua bao nhiêu năm vẫn bảnh bao khí chất như xưa, nhất là bộ đồng phục nghiêm chỉnh phẳng phiu trên cơ thể khiến nhiều người phải ngoái đầu nhìn.
Cả ngày đi dạo phố hẹn hò, chiều tối Từ Di Nhiên đưa Cố Dã về nhà, sẵn tiện tắm rửa rồi mới đến sòng bạc.
Trong gara xe, Từ Di Nhiên vừa ngồi vào xe thì nhận được cuộc gọi của A Nhĩ, vài phút sau cậu từ thang máy phóng ra lao thẳng đến ngồi vào ghế lái phụ.
Vừa đóng cửa xe, A Nhĩ trong trạng thái hốt hoảng nói: “Chị, hình như lúc nãy em thấy cái tên cảnh sát từng bị chị đá ở nhà đối diện nhà chị.”
“Ừ.” Từ Di Nhiên không nóng không lạnh đáp.
“Ừ là ý gì? Chị biết rồi? Anh rể biết chưa?” A Nhĩ tròn mắt ngạc nhiên hỏi tới tấp.
“Cũng chỉ là bồ cũ, mày lo gì.” Từ Di Nhiên xoay đầu nhìn A Nhĩ mới phát hiện cậu đang mặc quần áo của Tu Kiệt, trông trưởng thành nghiêm túc hơn so với lúc ăn mặc phong lưu như thường ngày.
Thấy Từ Di Nhiên nhìn mình chằm chằm, A Nhĩ cũng tự nhìn mình rồi phát cáu: “Đều tại thằng cha đê tiện đó, quần áo của em…”
Đang nói nửa chừng A Nhĩ chợt dừng lại, dùng vẻ mặt e dè nhìn Từ Di Nhiên: “Không phải như chị nghĩ…”
“Mày xem chị mày là đứa con nít ba tuổi sao? Mày cũng lớn rồi, cảm thấy được thì tính tới, chị sao cũng được.”
Nói xong Từ Di Nhiên cong nhẹ môi cười, khởi động xe rời khỏi gara.