Thời gian cấp bách, hai người vội vàng chỉ hỏi han vài câu, Đông Phương Nhạc đã dẫn Lý Nhất Đình đi thẳng tới phòng thuyền trưởng của mình. Đồ đạc bên trong căn phòng không hề bị động vào một chút nào, một mặt là thuyền trưởng Mạt Quyền đặc biệt dặn dò “người không phận sự miễn vào”, một mặt khác là ý của Trần Thiên Vũ. Trong lúc xem xét, Trần Thiên Vũ ngoại trừ lấy đi mặt dây chuyền san hô đỏ nho nhỏ trong phòng ra, những đồ vật khác thì gần như ngay cả vị trí cũng không bị xê dịch một chút nào, đây là một loại dày công tu dưỡng chuyên nghiệp.
Quả nhiên Đông Phương Nhạc rất hài lòng, vừa vào cửa đã xúc động nói: Đúng là vô cùng may mắn.
Lý Nhất Đình không hề lên tiếng, ông cũng rất tò mò, nơi này được mình và tứ ca cẩn thận tra xét qua vài lần, rốt cuộc có thể cất giấu bí mật gì không muốn ai biết? Vừa vào cửa, ông đã nhìn chằm chằm chiếc két sắt cồng kềnh kia theo thói quen, nhưng rõ ràng là Đông Phương Nhạc không hề nhìn nó cái nào.
“Rắc rắc rắc”, đầu tiên là Đông Phương Nhạc mở ra chiếc tủ đầu giường của mình, khiến Lý Nhất Đình lơ ngơ.
“Lão Lý, đây chính là vũ khí bí mật đấy.” Anh ta nói đùa với Lý Nhất Đình, đồng thời chậm rãi xoay tủ đầu giường sang một bên: Một loạt lỗ cắm điện dùng để kết nối và thiết bị đầu cuối bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hai người. Đông Phương Nhạc rút dây nguồn của máy tính ra, sau đó cắm vào bộ nguồn UPS của máy tính kia. Trước tiên là bật nguồn cho “tủ đầu giường”, sau khi một âm thanh nhỏ vang lên, trên mặt của anh ta lộ vẻ vui mừng. Anh ta nhẹ nhàng mở ra hai cánh cửa tủ, tay chân lanh lẹ tháo xuống hai vách ngăn sắt bằng sắt rất mỏng trong hộc tủ tầng hai, lộ ra một bảng điều khiển bằng LCD rất đơn giản. Phía trên có rất nhiều nút bấm màu xám, có vài nút phía trên còn đánh dấu chữ và số. Lúc này, Lý Nhất Đình đã hiểu rồi, khá lắm, xem ra đây là một đài phát thanh.
Lý Nhất Đình không nhịn được nói đùa: “Người anh em, anh là gián điệp hả?” Đông Phương Nhạc đắc ý cười cười, tâm tình thoạt nhìn rất tốt.
“May mà cuối cùng vẫn chưa bị hư.” Đông Phương Nhạc tự nhủ, anh ta yên lặng ngoảnh lại nói với Lý Nhất Đình: “Lão Lý, phiền anh mang đàn guitar và kèn trumpet tới đây.”
Lý Nhất Đình gật gật đầu, ông theo lời lấy ra cây guitar gỗ khá là đắt tiền, lấy cả chiếc hộp bằng da đựng trumpet nữa.
Đông Phương Nhạc cẩn thận từng li từng tí nhận lấy guitar, tỏ ra nhàm chán mà lướt qua dây đàn một cái, chiếc guitar gỗ phát ra tiếng nhạc vô cùng quen thuộc, đã lâu không nghe rồi, nhưng anh ta lập tức thò tay vào trong lỗ của đàn guitar, nhíu mày, động tác cẩn thận mà chậm chạp, có lẽ là đang vặn ốc vít. Khoảng năm phút sau, anh ta chậm chạp lấy ra một ổ cứng di động và một hộp đen lớn nhỏ từ bên trong đàn.
Đông Phương Nhạc tiếp tục lấy ra chiếc kèn trumpet bằng đồng loang lổ vết rỉ từ trong chiếc hộp da trâu, cẩn thận vặn ra cái nút chụp thứ ba. “Lộc cộc”, một lát cắt mỏng nhỏ bé màu đen rơi trên mặt đất. Anh ta cúi người nhặt lên thứ đồ chơi có chút giống thẻ MicroSD ấy, dùng miệng thổi thổi bụi bẩn, rồi nhẹ nhàng cắm vào trong khe của “ổ cứng di động”, sau đó nói: “Đây là cỗ máy bí mật.”
Lý Nhất Đình giơ lên ngón tay cái tỏ vẻ bái phục, quả nhiên là gián điệp tình báo chuyên nghiệp, người bình thường cho dù đập vỡ đầu cũng không nghĩ ra phương pháp này.
Sau khi Đông Phương Nhạc truy cập vào cỗ máy bí mật này, một giao diện lập tức xuất hiện trên màn hình máy chủ, một vài chữ Hán hiện ra vô cùng bắt mắt: Hệ thống thông tin liên lạc đang bắt đầu khởi động…
Đông Phương Nhạc nhanh chóng tháo xuống cáp video VGA của bộ máy tính trên bàn và truy cập vào máy chủ, màn hình sáng lên, một giao diện hệ thống đồ họa thường gặp hiện ra, đương nhiên, không phải là INDOS.
Sau khi làm xong, Đông Phương Nhạc đứng dậy nói với Lý Nhất Đình: “Lão Lý, anh tránh qua một chút.” Lý Nhất Đình nghe vậy liền tránh ra mấy bước, Đông Phương Nhạc đột nhiên giơ lên chiếc ghế đẩu nhỏ trên mặt đất, một tiếng “boong boong” vang lên, trên vách tường được làm bằng nhôm của phòng thuyền trưởng bị thủng một lỗ không nhỏ, khiến Lý Nhất Đình vốn không chút đề phòng bị dọa giật mình, giỏi thật, làm cái gì vậy?
Đông Phương Nhạc mỉm cười, anh ta đưa tay phải ra và thò vào bên trong lỗ, lục tìm một hồi lâu mới lấy ra một đầu dây có hình thù kỳ quái. Lý Nhất Đình bừng tỉnh hiểu ra, khỏi cần phải nói, đây là đầu nối dây anten, một đầu khác chắc là bí mật thông tới nơi cao nhất của Lê Sa Hào, cột buồm tàu chở hàng.
Nhưng mà rõ ràng là công việc vẫn chưa hết, sau khi Đông Phương Nhạc lôi ra đầu nối dây anten, anh ta tiếp tục lấy xuống loa cố định trên vách tường, mở ra bảng điều khiển phía sau, từ bên trong tháo ra một module vuông vức (tín hiệu máy khuếch đại), anh ta nối dây anten với module này, cuối cùng cũng kết nối được module với máy chủ, rồi mới phóng khoáng lau mồ hôi hột trên đầu.
“Tốt, việc lớn đã thành!” Đông Phương Nhạc thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Thấy thế, Lý Nhất Đình vội vàng lấy ra tấm thẻ nhớ CF cỡ nhỏ của camera trong túi áo, Đông Phương Nhạc cũng lấy ra một USB bằng thép từ trong túi áo, hai người đều copy tài liệu thu thập được vào bên trong máy chủ. Lúc này, Đông Phương Nhạc mới cầm chiếc tai nghe lớn trên máy tính và cắm vào giắc trò chuyện.
“Lão Lý, tới gần giá sách để tìm một quyển sách tên là ‘Quy tắc tránh va chạm trên biển quốc tế’, bản tiếng Anh…”
“Tuân lệnh!” Lý Nhất Đình tìm kiếm một hồi lâu mới nhìn thấy quyển sách chuyên ngành đã được phiên dịch và cũng không tính là dày này ở trên giá sách. Nói thật, ông và Trần Thiên Vũ cũng đã xem qua sách trên giá sách rồi, nhưng loại tài liệu về luật lệ bằng tiếng nước ngoài như thế này thì bọn họ thực sự không có hứng thú nổi.
“13679285512…” Đông Phương Nhạc từ từ đọc lên một dãy số.
Lý Nhất Đình trêu ghẹo nói: “Anh bạn, đây không phải là dãy số điện thoại di động đấy chứ?”
Không nghĩ tới Đông Phương Nhạc lại gật đầu nói: “Đúng vậy, đây chính là số di động của tôi.” Anh ta quay đầu lại và mỉm cười: “Trí nhớ của tôi không tốt, chỉ có số di động của mình là nhớ kĩ nhất…”
Lý Nhất Đình bất đắc dĩ, chê cười nói: “Đúng là phục anh rồi đấy. Nói đi, bước tiếp theo nên tìm thế nào?”
“Theo thứ tự, anh lật ra trang thứ 1, trang thứ 36, trang thứ 7, trang thứ 9, trang thứ 28, trang thứ 55 còn có trang thứ 12; ở trong mỗi trang tìm ra chữ cái hoặc con số tương ứng với sáu chữ số, sau đó nói cho tôi…” Đông Phương Nhạc giải thích.
Đương nhiên là Lý Nhất Đình hiểu rõ ý của anh ta, đây nhất định là mật ngữ chuyên dụng.
Một lát sau, ông cố sức thì thầm: “B68ZX2-K4YDGL- JI53H9-SREV8-AQ71U6-OT36Z3, khá lắm, thật là phức tạp, khó trách anh không nhớ được.”
Đông Phương Nhạc gõ chữ như bay, vui vẻ hô to một tiếng: “Yoshi*, đã kết nối!”
* Yoshi: là tiếng Nhật, ý là được rồi, tốt lắm, dùng trong trường hợp khen ngợi.
Niềm hưng phấn thoáng qua, anh ta lập tức tỉnh táo lại, vẻ mặt nghiêm túc, Đông Phương Nhạc dùng giọng vô cùng tiêu chuẩn và trầm bồng du dương chậm rãi nói vào tai nghe microphone.
“Chim ruồi, tôi là Thái Sơn, để nghị giúp đỡ… * $#@@! %… $%#@! *&…”
Trò chuyện hoàn tất, hai người trong phòng liếc nhau, không nói gì thêm.
Để sóng vô tuyến điện bay một hồi nữa!
Vào giờ phút này, bọn họ vẫn chưa tận mắt nhìn thấy một hạm đội tàu sân bay có quy mô khổng lồ cách nơi này mấy trăm hải lý đang nhanh chóng thay đổi hướng đi, dùng tốc độ cao nhất để lao thẳng về phía đảo Thiên Diệp.
Các tướng sĩ tuyến đầu chiến đấu ngoan cường, Tổ quốc ở ngay phía sau các anh! Chúng tôi tới đây.