– Chào cô ba – Mạc Cẩn lên tiếng chào hỏi – Thật ngại quá, đã để hai người chờ lâu.
– Mạc tiểu thư khách sao rồi, Mạc tiểu thư đến rất sớm đó chứ – Người thanh niên trẻ tuổi nhìn Mạc Cẩn, đôi mắt anh như biết cười, trong veo như một đứa trẻ.
Mạc Cẩn cảm thấy đôi mắt này rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng nhất thời cô không thể nghĩ ra. Cô cố gắng nghĩ tới nghĩ lui một hồi cũng không thể nhớ nổi, bèn bối rối ngồi xuống đối diện chàng trai.
– Tiểu Cẩn, đây là Doãn Duy, lúc trước cậu ấy học ở trường cháu bây giờ, cũng xem như là đàn anh của cháu. Hiện tại đang là một kỹ sư rất có triển vọng – Cô của Mạc Cẩn lên tiếng giới thiệu.
Sau đó quay sang chàng trai nói:
– Doãn Duy, đây là cháu của cô, Mạc Cẩn, hiện đang học năm cuối. Tiểu Cẩn nhà chúng tôi học rất giỏi, năm nào cũng đạt học bổng hết.
– Xin chào Doãn tiên sinh – Mạc Cẩn chào hỏi khách sáo, trong lòng nghĩ xem làm thế nào để kết thúc cuộc xem mặt bất đắc dĩ này. Nếu như để cho bình giấm chua kia biết được thì cô chỉ có thể xong đời.
– Tiểu Cẩn, em có nhớ tôi không?
– Chúng ta đã từng gặp nhau sao? – Nghe người đàn ông hỏi bất chợt, Mạc Cẩn cũng không để ý đến cách xưng hô thân mật của anh ta.
Đôi mắt đẹp kia thoáng hiện lên nét mất mát, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, anh cười nói:
– Ở tiệc của của tổng tài Tư Đồ…
Đến lúc này, Mạc Cẩn mới nhớ ra. Khó trách khi nhìn thấy Doãn Duy, cô lại cảm thấy anh ta quen đến vậy, thì ra chính là anh chàng có đôi mắt ấm áp trong tiệc cưới hôm đó, là người đã đỡ cô lúc cô sắp ngã cầu thang:
– A! Thì ra là anh! – Mạc Cẩn vô cùng kinh ngạc, thật không ngờ sẽ có cơ hội gặp lại.
– Cuối cùng em cũng nhớ ra? – Nụ cười trên môi Doãn Duy sáng dần lên.
Lúc này, cô của Mạc Cẩn cũng tỏ ra kinh ngạc:
– Hai đứa biết nhau à?
Mạc Cẩn chỉ cười cười không giải thích gì thêm, tiện miệng nói:
– Có thể xem như là quen biết – Sau đó cô nói với Doãn Duy – Hôm đó thật sự rất cảm ơn anh.
Doãn Duy chỉ cười, không nói gì.
Hai người nói chuyện một hồi, tuy rằng không thể xem như bạn bè, nhưng nói chuyện cũng rất ăn ý, Doãn Duy là người rất khéo léo, sau khi kết thúc một đề tài, anh luôn chọn đúng thời điểm để mở đầu một đề tài khác.
Cô của Mạc Cẩn thấy ai người thân thiết như vậy, liền định mượn cớ rời khỏi để bọn họ tự nhiên hơn, nhưng vừa đúng lúc đó, một người đàn ông anh tuấn phi phàm bước vào nhà hàng, khiến hầu hết mọi người phải quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông đi về phía bàn của Mạc Cẩn đang ngồi, hơn nữa còn ngồi vào vị trí kế bên Mạc Cẩn, thân mật hôn lên má cô một cái, đáy mắt có thừa sự dịu dàng lẫn áy náy:
– Bảo bối, xin lỗi em, tại kẹt xe nên anh đến trễ.
Sau đó quay sang hai người đang hóa đá ở đối diện nở một nụ cười cáo lỗi.
Mạc Cẩn sợ chết điếng!!! Không phải hôm nay anh nói anh tăng ca hả? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?
Nhìn cô gái nhỏ ngây người ra, Cố Cảnh Ngôn lại hôn cái chụt lên mũi của cô một cái, tiếp tục diễn kịch:
– Bảo bối, còn giận anh sao? Anh không cố ý mà… Em đừng giận nữa. Tối nay phạt anh rửa chén chịu không?
Doãn Duy không có một chút phản ứng nào, nhìn hai người thân mật không lên tiếng.
Còn cô của Mạc Cẩn cất tiếng hỏi đầy kinh ngạc:
– Tiểu Cẩn, chuyện này là thế nào?