Đến trưa, Âu Cẩn Y cố chấn chỉnh bản thân không để ai nhận ra sự bất thường của mình. Vừa đến nơi tổ chức tiệc tối đã được mời từ trước, chưa kịp bước vào đã bị chặn lại.
Vệ sĩ nhíu mày lắc đầu, bảo cô ta không có tên trong danh sách khách mời. Âu Cẩn Y nhíu mày, uy quyền khinh thường nhìn những bảo vệ đó, nói :”Các anh có biết tôi là ai không?”
Âu Cẩn Y không quan tâm đám người đó, xinh đẹp nhấc váy đi vào trong. Những bảo vệ ở đó đương nhiên sẽ không cho cô ta tiến vào trong, lớn tiếng ồn ào cả lên.
Đến khi bên quản lí đi xuống hỏi rõ đầu đuôi, nhìn đến tên cô ta trên thư mời thì có chút xấu hổ. Nói là tên cô ta đã bị gạch bỏ, lý do tại sao thì tên quản lí đó không nắm rõ.
Chỉ biết đó là lệnh từ bên phía lãnh đạo cấp cao.
Trận gây nổi loạn này quá lớn, khi bị người khác phủ nhận mình không có tư cách tham gia gương mặt cô ta đã trong méo mó đến cực điểm. Không ít người nhâm nhi uống hóng chuyện vui nhìn cô ta.
Âu Cẩn Y nghe xong cả gương mặt đều như bị đông cứng đến trắng bệch, cảm thấy toàn bộ những tiếng tăm mình đạt và gầy dựng được trong hơn một tháng nay đều rơi xuống biển.
Sau đó cô ta được Thư ký của mình ở khách sạn khác báo lại, toàn bộ những buổi xã giao và họp hội nghị cùng lãnh đạo lần lượt có người gọi điện báo về chuyện tên cô ta không còn trong danh sách khách mời, thông báo với Âu Cẩn Y chỉ là không muốn cô mất thời gian khi đi một chuyến vô bổ.
Bằng một cách nào đó tên cô ta đã không còn nằm trong danh sách khách mời, Âu Cẩn Y trên đường trở về khách sạn lo lắng suy nghĩ. Trong giới doanh nhân này người có thể loại bỏ tên một người thật sự rất ít, người đó phải thật sự có chỗ đứng vững chắc như gốc cây cổ thụ và rất có quyền lực trong giới, chỉ có như thế thì những ông lão lãnh đạo thành phố mới chấp nhận loại trừ tên cô ta.
Cô ta lại nhớ đến việc huỷ hợp đồng sáng nay của Tập Đoàn Thừa Thiên, ánh sáng trong mắt loé sáng lên. Sau đó cô ta hít một hơi sâu bình ổn lại cảm xúc, không kiềm được cắn móng tay chính mình.
Cô ta chọc giận Thẩm Tây Thừa chuyện gì rồi sao?
.
Khúc Yên nghỉ học hai ngày hôm sau đã trở lại trường, gương mặt cô tái nhợt làm cho Lục Minh xém tý nữa giật mình. Cậu ấy nhìn cô, sau đó hỏi :”Cậu nghỉ học vì nằm viện sao?”
Khúc Yên nghe thấy thế vô thức bật cười :”Nhìn tôi giống người bệnh lắm sao?”
Lục Minh dò xét rồi gật đầu :”Cậu trốn viện về đúng không? Khối Mười Hai đang bắt đầu vào tháng học hè, kiến thức cậu cũng đã nắm vững hết rồi.”
Cậu ấy vỗ vai cô :”Thế nên cậu đừng ngượng ép bản thân, bệnh cứ nghĩ ngơi cho tốt.”
Khúc Yên lườm cậu :”Bớt nói nhảm.”
.
Khúc Yên vừa về tới nhà không bao lâu di động đã đổ chuông. Lúc đầu cô còn nghĩ là Thẩm Tây Thừa, sau khi nhìn lại thì ánh mắt ảm đạm hơn rất nhiều. Là một số lạ.
Khúc Yên bắt máy, bên kia không nói hai lời liền thẳng thắn nói danh tính :”Tôi là Âu Cẩn Y, chúng ta gặp nhau đi.”
Khúc Yên lạnh nhạt đáp :”Được.”
.
Chưa đến một tiếng sau, họ hẹn gặp nhau tại một cửa hàng gần ở Đế Đô, cô trước khi vào cửa phòng có hơi dừng bước chân lại, suy nghĩ một hồi lấy từ túi ra một bút ghi âm, cảm thấy nếu có thể ghi âm được cái gì thì hay cái đó, không được thì cũng không sao. Dù sao có ghi âm cô cũng không phải người bị thiệt.
Thế là trước khi vào phòng bao, cô đã mở bút ghi âm rồi nhét vào túi quần của mình, nhìn cánh cửa như sắp phải đối diện với một thực thể không tốt đẹp, cô hít một hơi sâu, mở cửa bước vào.
Cô cũng không ngu ngốc, lần gặp mặt này chắc chắn không có điểm nào là tốt đẹp. Nhưng mà vẫn không thể ngừng bất an trong lòng.