Thẩm Tây Thừa ngay lập tức thay đổi sắc mặt, tôn giọng đè nén xuống rất thấp:”Vì sao không nói cho mẹ em?”
Khúc Yên mím môi:”Thật ra có nói, nhưng bà ấy cứ làm ngơ. Khuyên em vài câu là lại tiếp tục đi làm.”
”Lúc đó thời tiết chuyển sang mùa Đông, em lại hay bị sốt mà còn đống làm tập chưa làm nên vừa choáng váng vừa sửa bài. Còn có một cuộc thi Toán cấp Thành Phố nữa. Khi ấy em có nhiều cảm xúc lắm, nhưng chỉ có tiêu cực. Em cứ nghĩ là em sẽ xoay sở được, cứ nghĩ qua cuộc thi đó sẽ ổn. Nhưng mà..sau cuộc thi đó trường lại đăng kí em thi học sinh giỏi tỉnh khác.” Cô ngừng một lát:”Giống như cả thế giới sụp đổ vậy. Thời khắc đó em chỉ biết chỉ có chết thì những áp lực đó mới biến mất thôi.”
Cô mím môi:”Nhưng tự tử không thành công, cô giúp việc vào phòng xem rồi hốt hoảng đưa em tới bệnh viện..” Cô lại cười tươi nhìn anh:”Nhờ có sự việc đó mà bà ấy mới để ý đến em nhiều hơn. Nên là em cũng rất vui.”
”Vui chỗ nào?” Anh tối sầm mặt mày nói.
”Được quan tâm, được mẹ chăm lo, không còn nhìn sách vở, chỉ thế thôi cũng đủ khiến tâm trạng em tốt lên rồi.” Khúc Yên nhìn anh, giơ tay trái đến trước mặt anh:”Vẫn còn sẹo này.”
Anh không nói gì nhìn kỹ vào cổ tay Khúc Yên, nhìn kỹ thì sẽ thấy một đường cắt ngang đó, Khúc Yên có chút đau vì bị anh nắm chặt:”Đau..sao nắm chặt thế?”
”Biết đau à?”
Cô trừng mắt, rụt tay lại:”Sao lại không chứ?”
Cánh cửa bên ngoài mở ra, đồ ăn được người bên ngoài đẩy vào rồi cẩn thận đem đặt lên bàn.
Sau đó chúc họ ăn ngon miệng rồi mới rời đi.
Thẩm Tây Thừa đầu óc vẫn còn lời nói khi nảy của Khúc Yên, động đũa định gắp cho cô một miếng thịt. Khúc Yên gắp miếng thịt ấy bỏ lên miệng.
Thẩm Tây Thừa rủ mi gắp đồ ăn bỏ vào chén mình. Lâu sao nói một câu.
Anh vô cùng khó chịu:”Tiểu Yên, em chịu khổ nhiều rồi.”
Cô đang cúi đầu anh, đồ ăn đến bên miệng từ từ bỏ xuống, nhìn anh cười nhẹ:”Khiến anh bận tâm rồi.”
Anh đứng dậy kéo ghế ngồi cạnh cô, Khúc Yên im lặng nhìn anh.
Thẩm Tây Thừa cắt phần bò bít tết rồi đưa đến bên miệng cô, Khúc Yên nhìn một cái rất nhanh đem nó bỏ vào trong miệng.
Anh hỏi:”Ngon không?”
Khúc Yên gật đầu, cũng đem miếng bò bít tết mình đút cho anh.
Thẩm Tây Thừa cũng không chê cô dùng qua nĩa, bình thản mà ăn.