Anh nhìn tượng đài một cô tiên có cánh tự ôm thân mình, giọng thản nhiên đáp:“Tôi có tay chân, cũng không cần nhận sự thương hại của bất kì ai.”
Cô quay đầu khẽ “xì” một tiếng nhỏ, trong lòng tự đánh giá cái “tôi” của anh quá lớn. Anh lại đưa mắt liếc xuống nhìn cô, Khúc Yên đang hướng mặt về nơi có làn gió mát, nơi cô nhìn cũng là khu bảo tàn lớn tuyệt đẹp ấy, phía trước cổng vào còn có một người đàn ông đang ngồi đó canh giữ, nhìn thế nào cũng như như viện bảo tàng lịch sử quốc gia, quy mô và tráng lệ.
“Chú Thẩm, chú có từng vào đó chưa? Nơi đó…có vui không ạ?” Cô hơi phấn khích mà hai bên má khẽ hồng nhạt, trông có sức sống hơn khi nảy.
Anh thản nhiên đáp:“Lớp mười hai, đã vào một lần.”
Cô giống như bắt được vàng, nhìn anh miệng nhỏ lại hoạt động:“Thế chú lúc đó có chụp lại tấm ảnh nào không ạ?”
Anh nhớ lại thời điểm cơ cực của hơn hai mươi năm trước, có được một chiếc di động để liên lạc là đã rất mãn nguyện rồi, lúc đó anh cũng có chiếc điện thoại nhỏ nhưng chỉ có liên lạc và xem giờ thôi. Ngoài ra đều là bận đi học và đi làm.
“Không có gì đáng lưu lại cả, lúc đó nơi này không đẹp như bây giờ.” Thẩm Tây Thừa trầm giọng, để ý sắc mặt của cô.
“Chú muốn không? Cháu chụp cho chú một tấm. Bầu trời hôm nay ngã màu rất đẹp, chú Thẩm cũng rất đẹp trai chắc chắn sẽ không thể xấu được.” Cô ngước lên nhìn bầu trời, chỉ chỉ nơi bầu trời cao lồng lộng, vô biên bất tận. Trên con đường lớn đông đúc những chiếc xe qua lại, tiếng ồn ào không ngừng lại.
Anh nhìn chỗ khác:“Không thích chụp.”
Cô liếm môi, đưa ra đề nghị:“Vậy chụp cùng cháu nhá?”
Ánh mắt cô có sự mong chờ, đáy lòng anh không kiềm được mà mềm lòng với đôi mắt hoa đào ấy. Nhiều năm trước Ôn Thành Uy cũng có đôi mắt đào hoa xinh đẹp này, nhưng Thẩm Tây Thừa rất chán ghét. Hiện giờ Khúc Yên cũng có đôi mắt hoa đào từ gen cha mình, nhưng mà anh lại không có cảm xúc ghét bỏ nào đối với cô.
Càng nhìn, Thẩm Tây Thừa lại có một loại suy nghĩ xoẹt qua. Muốn cô nhóc nhỏ này…chỉ được nhìn một người duy nhất là anh.
Nhìn cô hai giây anh đảo mắt đến một góc cây, tánh lá hơi lay đọng, nơi đó cách chỗ họ đứng không xa. Đôi mắt sắc bén anh híp lại, trong con ngươi đó lạnh lẽo đến mức chết người.
Anh không nói gì, hai tay đút vào túi quần, bước tới đứng đối diện trong sự ngơ ngẩn của cô. Tấm lưng to lớn, vô tình che mất hình dáng nhỏ nhắn Khúc Yên đằng trước.