Mẹ Thịnh có cảm giác giống như mình đang ngồi trên tàu siêu tốc bây giờ đang di chuyển với tốc độ cao, khiến cho bà ngẩn người đến nửa ngày mới tỉnh hồn lại, sau đó nhìn Thịnh Thế, giọng điệu run lẩy bẩy hỏi: “Nhị Thập, con vừa mới, nói gì? Con nói, con không có ly hôn với Cố Lan San?”
Trong miệng Thịnh Thế phát ra lời xin lỗi, trên mặt lại không có một chút ý xin lỗi nào, cũng không có nhìn mọi người trong phòng mà trả lời mẹ Thịnh: “Dạ, con không ly hôn với cô ấy, chỉ là cô ấy cũng không biết chúng con không có ly hôn. Ban đầu, lúc con với cô ấy đi tới cục dân chính lấy giấy ly hôn, trong đầu con đã nghĩ tới, liền mượn danh nghĩa của anh haimà diễn một vở kịch ở cục dân chính, làm ra một tờ giấy ly hôn giả.”
Lúc này anh hai họ của Thịnh Thế đang bưng ly trà lên uống bất chợt nghe nói như thế, liền đột nhiên phun ra ngoài, sau đó ngẩng đầu lên, liền vô tội thấy mọi người ánh mắt đều nhìn về mình, sau đó đáy lòng anh ta liền đặc biệt u oán thở dài một cái, âm thầm cầu nguyện, sau đó lửa chiến cũng ngừng thiêu đốt đến trên người của anh.
Thịnh Thế biết mẹ anh thương yêu anh nhất, cũng mềm lòng nhất, rất dễ lừa gạt, cho nên liền dùng ánh mắt đặc biệt thành khẩn mà nhìn mẹ Thịnh, nói: “Mẹ, con thật sự rất thích cô ấy, mọi người lại đều không thích cô ấy, ba con lại buộc cô ấy rời khỏi con thì cô ấy liền ngẩn ngơ thật sự muốn rời khỏi con, mọi người đều không giúp đỡ con, lại đều muốn để cho vợ con chạy theo người khác. Lúc đó tâm tình của con vô cùng khó chịu, cho nên con liền chỉ có thể tự nghĩ biện pháp, sau đó con chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này.”
Mẹ Thịnh nghe được những lời này của Thịnh Thế, vẻ mặt hơi có chút xúc động, do dự một lát, nói: “Nhị Thập, con nói cho mẹ nghe, có phải con đang lừa gạt mọi người hay không?”
Thịnh Thế nắm chặt cơ hội, tiếp tục giả đáng thương: “Mẹ, Cố Lan San là con dâu mẹ, con vốn là muốn cho mọi người có một năm vui vẻ, cho nên con liền nói cho mọi người, hiện tại ai biết chuyện này nên đã nói trước làm rối hết lên, cho nên con chỉ có thể thanh minh trước. Con đã ly hôn một lần rồi, cũng không thể lại ly hôn thêm một lần nữa chứ? Mọi người cảm thấy là không vấn đề gì, nhưng mà con lại cảm thấy rất mất mặt!”
“Hồ đồ, hồ đồ, hồ đồ!” Bây giờ thủ trưởng Thịnh đã hoàn toàn tỉnh hồn lại, cho nên liền cực kỳ tức giận liên tục kêu ba tiếng “Hồ đồ”, sau đó liền ngầm suy nghĩ. Ông nhìn Thịnh Thế, đáy lòng nghĩ, đứa con này của ông thế nhưng lừa cả nhà bọn họ!