Sau đó đợi đến khi nhân viên phục vụ rời đi, cô ta mới trả lời câu hỏi vừa rồi của người đàn ông kia: “Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, bèn tới công ty của anh Thịnh lượn quanh hai vòng, những đám chó săn kia cũng không có việc gì rất thích đi theo chụp hình, chụp xong liền thả những tấm ảnh đó ra ngoài, đến lúc đó những thương gia kia thấy được, sẽ cho rằng quan hệ giữa em và anh Thịnh rất tốt, ít nhiều gì ở khắp mọi mặt cũng sẽ đối với em tốt hơn rất nhiều.”
“Kiều Kiều, em thật là thông minh. Chọn một cây đại thụ hóng mát tốt, anh Thịnh thật đúng là lựa chọn không tồi, chắc hẳn rất nhiều đài truyền hình mời em, cũng vì nhìn mặt mũi anh Thịnh thôi.”
Tô Kiều Kiều cười trả lời: “Đúng vậy, chúng ta trộn lẫn trong cái vòng này, giao thiệp rất quan trọng.”
“Lúc trước em và anh Thịnh không phải xì căng đan sao rất lớn sao? Hơn nữa còn làm người phát ngôn cho Thập Lý Thịnh Thế của anh ta hai năm. Anh vẫn còn cho rằng anh Thịnh có ý với em chứ.”
“Có thể anh Thịnh thật sự có ý với em.” Giọng nói của Tô Kiều Kiều hơi có vài phần đắc ý: “Anh ta và Sở tổng của chúng ta hợp tác bộ phim đầu tiên, lúc ấy Sở tổng đề xuất em làm nữ chính, anh ta cũng không có phản đối, sau đó chúng ta cùng đi tham gia tuyên truyền phim, cũng là Sở tổng đề xuất anh ta lấy thân phận cổ đông đi chung với em bước lên thảm đỏ, anh ta cũng không có phản đối. Anh ta từng có tin đồn với rất nhiều phụ nữ, nhưng không có vì bọn họ làm qua những chuyện này.”
Cố Lan San nghe trong lòng chua chát, phồng má, cho tới khi nhân viên phục vụ đưa Cappuccino cô đã gọi đến, cô cũng không có mở miệng nói một câu cám ơn.
“Hiện tại không phải có lời đồn đãi nói, anh Thịnh đã ly hôn sao? Em và anh ta không có tiến triển gì sao?”
Giọng nói của Tô Kiều Kiều trở nên có chút nũng nịu: “Em và anh ta mà có tiến triển, bây giờ còn có thể cùng anh hẹn uống cà phê sao?”
Cố Lan San loáng thoáng nghe thấy có tiếng ái muội truyền đến, cô âm thầm nắm chặt tay, lại nghe thấy giọng nói của người đàn ông kia cất lên: “Chẳng lẽ anh ta chưa từng cùng em có cái gì sao?”
Tô Kiều Kiều lắc đầu một cái.
Nhưng Cố Lan San không có nhìn thấy.
Chỉ một lát sau, Cố Lan San mới nghe được lời nói của Tô Kiều Kiều: “Em có chút tuyệt vọng rồi, nhưng mà bây giờ anh ta đối với em như vậy, em liền cùng anh ta dây dưa, hẳn là trong lòng anh ta có em, nhưng mà em cũng không muốn ủy khuất mình, từng có lần em hoài nghi anh ta là không được.”