Khi cô đứng dậy, cửa thang máy đối diện phòng nghỉ ngơi vừa vặn mở ra, từ bên trong bước ra một người Cố Lan San vô cùng quen thuộc, đó chính là —— Tô Kiều Kiều.
Sao cô ta lại ở đây?
Cố Lan San từ từ ngồi lại trên ghế sa lon, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tô Kiều Kiều.
Gần đây, giá trị con người Tô Kiều Kiều càng lăn lộn càng cao, trở thành gương mặt đại diện của tập đoàn Bắc Dương, nhưng xì căng đan lại càng ngày càng ít, bắt đầu xâm nhập vào thị trường quốc tế, chiếm đóng một số trang đầu của tạp chí thế giới, ví dụ như bước lên thảm đỏ của một số bộ phim, Tô Kiểu Kiều mặc một chiếc váy đỏ khiến toàn bộ kinh ngạc.
Tô Kiều Kiều không chớp mắt nhìn thẳng phía trước, mười phần cao ngạo đi thẳng về cửa chính công ty, lúc đi ngang qua quầy lễ tân, cô nhân viên lễ tân còn vô cùng quen thuộc chào hỏi cô ta: “Chào cô Tô.”
Tô Kiều Kiều cũng không thèm nhìn những cô nhân viên lễ tân một cái mà đi thẳng luôn.
Vừa nhìn thấy một màn đó, Cố Lan San đã hiểu ngay, nhất định Tô Kiều Kiều đã thường xuyên ra vào công ty Thịnh Thế.
Trong lòng Cố Lan San hơi lăn lộn chút không vui, cô vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Tô Kiều Kiều, thấy Tô Kiều Kiều ra khỏi công ty, liền nhận một cuộc điện thoại, sau đó chưa tới hai phút, cô ta gặp một người đàn ông, sau đó cô ta tiến lên, cười vô cùng phong tình vạn chủng giắt lấy cánh tay của người đàn ông, hai người cùng nhau đi vào quán cà phê đối diện.
Tô Kiều Kiều, đàn ông?
Trong đầu Cố Lan San lập tức thoáng hiện một suy nghĩ không được tốt, cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, khoảng cách từ giờ đến lúc Thịnh Thế họp xong còn khoảng 30 phút nữa, cô liền cắn cắn môi, cầm túi lên đi theo.
…
…
Quán cà phê này không có phòng riêng, thiết bị lắp đặt vô cùng tinh xảo, tất cả những nơi gần cửa sổ sát đất đều có bàn xích đu, những chiếc bàn nhỏ được đặt xung quanh, ở giữa là một bồn cây màu xanh được trồng tách ra.