Trong đầu Thịnh Thế nhanh chóng đánh giá.
Môi của anh cứ như vậy mà dán vào môi của cô.
Tình trạng của Cố Lan San lại hoàn toàn khác biệt với Thịnh Thế, trong đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng, cô chỉ là có một ý nghĩ, cô lại bị Thịnh Thế hôn hít.
Cô và anh đã từng hôn môi rất nhiều lần, nhưng cảm giác lần này hình như hoàn toàn khác biệt với ngày trước.
Cô không nói ra được rốt cuộc khác nhau ở điểm nào, nhưng mà cô lại biết…… Cảm giác này hình như cũng không tệ lắm.
Trái tim của cô, thình thịch thình thịch, đập rất lợi hại.
Giống như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực của mình bất cứ lúc nào.
Cô chưa bao giờ biết rằng, thì ra là cánh môi cùng cánh môi kề nhau, lại có thể có cảm giác kỳ diệu và tốt đẹp như thế.
Cô không tự chủ được muốn nhiều hơn, nhưng cô lại không biết cô đang muốn cái gì, nói tóm lại, cô cảm thấy hiện tại còn thiếu rất nhiều, cô không biết phải nên làm như thế nào mới có thể thỏa mãn cảm giác khát vọng trong đáy lòng đó, cô không nhịn được nhẹ nhàng giật giật môi, liền mở mắt.
Ánh mắt của cô và ánh mắt của anh, có một lần đụng vào nhau.
Bọn họ nằm cạnh gần như vậy, lông mi của anh và cô khẽ chớp lên một cái, hình như đều có thể buộc chung một chỗ.
Cô nhịn không được nhẹ nhàng giật giật môi.
Môi của cô và anh cùng dán vào một chỗ, khi cô vừa động, một dòng điện liền truyền đến.
Trong nháy mắt đánh tan giãy giụa trong đầu Thịnh Thế thành bọt biển, dục vọng hoàn toàn chiến thắng lý trí, anh rên lên một tiếng, sau đó không nhịn được cũng nhẹ nhàng giật giật môi.
Cảm giác quen thuộc và kích thích lại một lần nữa truyền đến, mang cho bọn họ cảm giác thoải mái không nói nên lời, anh lưu luyến lại tiếp tục từ từ liếm môi của cô, mang theo một cảm giác cọ sát triền miên đến già.