Hai người lại không hẹn mà cùng cúi người xuống nhặt áo khoác, một người cầm lấy tay áo, một người lại cầm lấy cổ áo.
Bọn họ đều cong người nên đều thấy được tay đối phương.
Anh dùng tay trái nhặt, cô dùng tay phải nhặt.
Anh thấy được tay phải của cô, tinh tế mà xinh xắn, trên ngón áp út có một vết ngấn mảnh, là dấu vết lưu lại khi đeo nhẫn cưới ba năm.
Cô thấy được tay trái của anh, đầu ngón tay thon dài có lực, trên ngón áp út còn đeo thêm một chiếc nhẫn vàng bạch kim, đơn giản mà phóng khoáng, mặt trên có khắc hai chữ cái Tiếng Snh: S và C.
Hai người đều không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm ngón tay của đối phương một hồi.
Anh nghĩ đến: Nhẫn cưới của cô, ngày rời đi đó đã để ở biệt thự Yu Shu Lin Feng.
Cô nghĩ đến: Bọn họ đều li hôn rồi, vì sao anh vẫn đeo nhẫn cưới của bọn họ?
Hai người dừng lại thật lâu, mãi cho đến khi phục vụ mang hóa đơn đến gõ cửa thì bọn họ mới hồi hồn, hai người đồng thời buông lòng, chiếc áo lại vô tội rơi trên đất.
Thịnh Thế nhìn thoáng qua Cố Lan San, hắng giọng một cái, che dấu xấu hổ mà nói: “Tôi cho là em sẽ nhặt lên.”
Cố Lan San cũng có chút xấu hổ nói: “Tôi cũng vậy.”
Thịnh Thế nở nụ cười, khom người nhặt áo khoác lên, sau đó xoaay người mà nhận lấy hóa đơn người phục vụ đưa cho, thuận tiện ký lên hóa đơn đó. Sau khi người phục vụ rời đi anh mới xoay người, đưa trả lại áo cho Cố Lan San.
Cố Lan San có chút xấu hổ nhận lấy áo khoác, ánh mắt hơi hạ xuống mà nói một tiếng “Cảm ơn.”
Nhưng mà Thịnh Thế cũng chưa buông áo khoác cô ra, cô sửng sốt một chút mà ngẩng đầu lên, cùng với ánh mắt người đàn ông đó giao nhau.
Tầm mặt của bọn họ giống như bị nam châm chặt chẽ hút về một phía, chăm chú mà giao nhau.
Không khí trong phòng lại càng quỷ dị.
Qua một hồi lâu, Thịnh Thế di chuyển đầu mình, từng chút từng chút cúi thấp xuống chỗ cô…