Cô ôm eo của anh, ngửi được hương vị quen thuộc trên người của anh, sợ hãi trong đáy lòng, nhất thời giảm xuống.
Nước mắt cô vẫn như cũ không ngừng chảy ra ngoài.
Hơn nữa ngày, Cố Lan San mới ngừng khóc, Thịnh Thế cảm thấy bản thân mình giống như đang nằm mơ vậy, choáng váng mơ hồ.
Cố Lan San dựa vào trong ngực anh, nức nở không ngừng, lâu lâu còn nấc lên một cái, giống như là một đứa bé.
Hai người cứ như vậy giằng co hơn nữa ngày, cánh cửa truyền đến tiếng gõ, lúc này Thịnh Thế mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy người vào là Tôn Thanh Dương còn có vài người bác sĩ đi theo phía sau.
Những người này nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều ngẩn người, Tôn Thanh Dương thao bản năng muốn đóng cửa lui ra ngoài.
Lúc này Cố Lan San đang nước mắt lưng tròng cũng ngẩng đầu theo, mặt cô lập tức đỏ lên, sau đó nhanh chóng bỏ cánh tay đang ôm Thịnh Thế ra, lui ra từ trong lòng của Thịnh Thế, cúi đầu xuống, ngời lại trên giường bệnh.
Trong lòng Thịnh Thế trống rỗng, có chút không vui nhìn thoáng qua Tôn Thanh Dương: “Viện trưởng Tôn.”
Tôn Thanh Dương nhìn thấy hai người đã tách ra, động tác đi ra cũng dừng lại, thân thể đang tính đi ra ngoài liền bước vào trong phòng bệnh, xem ra bà bình tĩnh hơn Cố Lan San rất nhiều, trực tiếp đi đến bên cạnh cô, sờ sờ cái trán của Cố Lan San: “Không tệ, đã giảm sốt.”
Sau khi nói xong, quay đầu lại, thoáng nhìn qua Thịnh Thế, tuyệt không quan tâm Thịnh Thế có phải hay không là một đứa con được gia đình cưng chiều, bộ dáng yên tâm thoải mái mà ra lệnh: “Nhớ kỹ phải để con bé nhịn đói một ngày một đêm, chỉ có thể uống nước, ngày cũng chỉ có thể đút cho con bé ăn chút cháo trắng.”