Xuống dưới lầu, Cố Lan San mới biết thế mà Thịnh Thế lại đặc biệt gọi tài xế tới.
…
…
Bởi vì là thứ bảy, Bắc Kinh không giới hạn người, vừa đúng lúc cơm tối, cho nên trên đường có chút đông, nên lúc đang nhanh chóng tới khách sạn Bắc Kinh, Diệp Dao đã gọi điện nói cho cô biết bà ta đã đến.
Tài xế xuống xe, thay bọn họ mở cửa xe ra, Thịnh Thế xuống xe trước, sau đó rất thân sĩ đứng ở cửa,vươn tay ra, cầm lấy tay phải Cố Lan San, đem cô nhẹ nhàng rời xe, thuận thế đem eo Cố Lan San hướng vào trong ngực mình khẽ bóp.
Người Cố Lan San hơi căng thẳng, quay đầu nhìn Thịnh Thế một cái, Thịnh Thế chiếm ưu thế cúi đầu, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Bây giờ bắt đầu, chính thức tiến vào trạng thái diễn kịch, nhớ, qua lần này, không thể để xuất hiện NG, đợi lát nữa mặc kệ là có màn trình diễn đùa giỡn gì, em đều không được hét chói tai, không được kích động, chỉ cần giữ vững cao ngạo mỉm cười là được rồi!”
Dừng một chút, Thịnh thế còn nói: “Dù muốn thét chói tai, thì cũng lặng lẽ thét trong lòng thôi! Nhớ kỹ, đem khuôn mặt nữ vương của em lấy ra cho anh!”
Cố Lan San liếc mắt nhìn Thịnh Thế một cái, quyết định lời nói của anh thật là không thể giải thích được.
Ngược lại Thịnh Thế làm như không có chuyện gì xảy ra ngẩng đầu lên, ôm eo Cố Lan San, bình tĩnh cất bước đi về phía trước.
Diệp Dao đợi ở cửa khách sạn Bắc Kinh.
Cố Lan San mới vừa đi được mấy bước, đã thấy Diệp Dao, bước chân của cô hơi dừng lại, Thịnh Thế theo ánh mắt của cô, nhìn về phía cách đó không xa thấy người kia.
Dáng dấp cùng Cố Lan San thật là có đến tám phần tương tự, nếu không phải tại dấu vết của năm tháng lưu lại trên mặt bà, thì Thịnh Thế cũng cho rằng đây thật sự là chị em song sinh của Cố Lan San.
Diệp Dao nhìn thấy Cố Lan San, vẻ mặt rất lạnh nhạt, vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Cố Lan San mím môi, cũng không nhúc nhích.