Cố Lan San tuyệt đối không ngờ rằng, vậy mà Cố Ân Ân lại ở trong điện thoại nói xin lỗi với cô, lo lắng trong lòng cô bỗng chốc liền tan thành mây khói, đáy mắt của cô bởi vì kích động, hơi hiện ra một chút nước mắt, cô cầm điện thoại di động, thật lâu sau, mới mở miệng, nói: “Chị, không sao cả.”
Thật sự không sao cả.
Thứ cô có rất ít, cô thật sự không muốn mất đi.
Cố Lan San sợ Cố Ân Ân không tin lời của cô, lặp lại một lần nữa: “Chị, em thật sự không có tức giận, em chỉ là sợ chị không để ý đến em.”
Cố Lan San nói như vậy, lập tức làm cho Cố Ân Ân ở bên kia điện thoại khóc lên, cô hít nước mắt nước mũi nói: “San San, em không tức giận là tốt rồi, không tức giận là tốt rồi……” Cô liên tục lặp lại hai lần, nước mắt lách tách rơi xuống: “San San, chị thật sự không biết phải làm gì, Thành Trì thật sự không thấy nữa, em giúp chị liên lạc với Nhị Thập, nhờ cậu ấy giúp chị tìm Thành Trì với.”
“Làm sao có thể tìm không thấy anh Thành Trì?” Cố Lan San thật sự có chút không rõ rốt cuộc Cố Ân Ân đang khẩn trương lo lắng cái gì, “Có lẽ anh Thành Trì có việc gấp, đang bận, anh ấy lớn như vậy, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, chị, chị cũng đừng lo lắng vớ vẩn.”