Hàn Thành Trì cười cụng ly với Cố Lan San một cái, Cố Lan San liền quay đầu nhìn về phía Cố Ân Ân có chút cứng nhắc ở bên cạnh.
Nụ cười trên mặt của Cố Lan San cũng thu lại một chút, cô nhìn vào ánh mắt của Cố Ân Ân, còn mang theo vẻ khẩn trương.
Mặc dù Thịnh Thế nói vài ba lời đã đánh bay hoài nghi trong lòng của Cố Ân Ân, nhưng dù sao Cố Ân Ân mới vừa gây sự như vậy, lúc này không thể tránh khỏi có chút lúng túng.
Lực cầm ly rượu của Cố Lan San có chút gia tăng, ngón tay có chút trắng bệch, cô thật sự rất sợ tình cảm giữa cô và Cố Ân Ân có ngăn cách.
Thật lâu, Cố Ân Ân mới tươi cười, giơ ly lên với Cố Lan San trước tiên.
Lúc này Cố Lan San mới nở nụ cười, cũng vội vàng giơ ly rượu lên, trong lúc cùng Cố Ân Ân chạm ly, cô nghe thấy giọng nói dịu dàng trước sau như một của Cố Ân Ân truyền đến: “San San, thật xin lỗi.”
Cố Lan San sửng sốt, kinh ngạc giương mắt lên lại nhìn thấy Cố Ân Ân ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu, nở nụ cười yếu ớt với cô xong liền khoác cánh tay Hàn Thành Trì xoay người sang những người khác.
Cố Lan San nhìn hai người cùng nhau đi, tâm lo lắng rốt cuộc cũng ổn định lại.
Người tham gia buổi tiệc sinh nhật của Hàn Thành Trì đều là người quen cũ, Thịnh Thế một đường đi tới không ngừng chào hỏi, thật vất vả thoát khỏi mọi người, đứng ở sau lưng Cố Lan San lại thấy cô gái nhỏ bưng ly rượu đang ngu ngơ thất thần, anh ở phía sau ôm vòng qua eo của cô, để đầu ở trên vai của cô, ngửi mùi thơm nhàn nhạt đang tản mát ra trên sợi tóc của cô, mở miệng, hỏi: “Nghĩ gì thế?”