Cố Lan San liếc nhìn màn hình di động. Dãy số trên đó vô cùng xa lạ. Một tay cô cầm bút để tô son, soi gương, một tay cô mở phím nghe.
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nói không giống tiếng phổ thông, thậm chí còn khá giống tiếng nói ở vùng Đông Bắc, “Xin hỏi đây có phải là số của cô Cố Lan San không ạ?”
“Đúng vậy.” Cố Lan San không hề để ý mà đáp lại, “Cho hỏi anh là…?”
“Tôi từ bệnh viện XXXX.”
Đó là bệnh viện mà em trai cô đang nằm điều trị. Cố Lan San dừng ngay việc son môi lại, “Em tôi bị làm sao?”
“Cô Cố, mong cô đừng gấp. Hôm nay tôi gọi điện là muốn báo cho cô một tin tốt. Em trai cô là cậu Trần Mặc vừa mới mở mắt, các bác sĩ hiện đang kiểm tra sức khỏe cậu ấy. Không biết bây giờ cô có thời gian, có thể ghé qua bệnh viện một chút được không?”
Vẻ mặt của Cố Lan San thay đổi trong nháy mắt.
“Cô Cố, cô Cố…”
Cố Lan San hoàn hồn, đáp lại một câu, “Tôi lập tức tới ngay.”
Sau đó, cô cúp điện thoại, cầm vội túi xách, chạy ra khỏi văn phòng trước mắt mọi người.
……
Cố Lan San không biết mình đã nghĩ gì, cứ thế mà lái thẳng xe một đường đến bệnh viện.
Lúc tới nơi, em trai cô vẫn còn nằm trong phòng giải phẫu để bác sĩ kiểm tra toàn thân. cô đành ngồi đợi ở ghế dựa ngoài hành lang, tim đập liên hồi vì lo lắng.
Rất nhiều bác sĩ đi qua đi lại trước mặt, Cố Lan San đều ngoảnh mặt làm ngơ. Trong đầu cô chỉ còn lời nói của vị bác sĩ vừa rồi gọi điện, Trần Mặc đột nhiên mở mắt… Mở to mắt, mở to mắt có nghĩa là gì?
Hai tay của Cố Lan San liên tục nắm chặt rồi buông lỏng. Em trai cô đã sống đời sống thực vật hai năm, rốt cuộc cũng tỉnh rồi sao?