Quý Lưu Niên nhìn Cố Lan San ngu ngơ đứng tại chỗ bất động, cứ nhìn chằm chằm Thịnh Thế đánh người, anh ta không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, không nhịn được ra tay, đẩy cô một cái.
Cố Lan San mơ mơ màng màng bị Quý Lưu Niên đẩy, cả người lập tức lao tới bên người Thịnh Thế.
Lúc này Cố Lan San mới hoàn hồn, cô thấy Thịnh Thế lại nâng lên cánh tay, vội vàng vươn tay, kéo cánh tay anh lại.
Hiện tại trong đầu Thịnh Thế đều là hình ảnh năm ngón tay trên mặt CốLan San và bộ quần áo rách rưới của cô. Máu nóng sôi lên, lúc Quý LưuNiên và Hạ Phồn Hoa can ngăn đã tổn thương người vô tội một lần, hiệntại là ai liều mạng dám tiến lên ngăn trở?
Đại não Cố Lan San vẫn còn chìm trong kí ức, ánh mắt nhìn Thịnh Thế cũng có chút hoảng hốt, cô không biết đây là quá khứ, hay là hiện tại, mêmẩn mù mờ liền bật thốt lên, hô một tiếng:
”Anh Nhị Thập.”
Mắt Thịnh Thế đỏ lên, vốn định hất cái người ngăn trở này ra, đột nhiên nghe được một tiếng “Anh Nhị Thập.”.
Âm điệu nhẹ nhàng nhàn nhạt, êm ái mềm mại, trong quá khứ, trong mộng, anh đã được nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần.
Trong nháy mắt, động tác của anh cứng ngắc giữa không trung không nhúc nhích.
Anh vẫn chưa hồi hồn.
Ánh mắt ngoan tuyệt giận dữ trở nên hoảng hốt.
Cố Lan San liếc mắt nhìn 4 người nằm trên đất đầm đìa máu tươi, thê thảm không nỡ nhìn, đáy lòng của cô lộp bộp rơi xuống.
Cô lại thấy một Thịnh Thế toàn thân cao thấp toàn là nộ khí mà nàng chưa từng thấy qua, giống như là có thể trong nháy mắt thiêu đốt người tathành tro bụi.
Cô chưa từng thấy một Thịnh Thế như vậy bao giờ, vừa nghiêm túc vừa nguy hiểm.
Thì ra bộ dáng lúc thật sự tức giận của Thịnh Thế là như thế này.
Cố Lan San có chút cảm thấy sợ. Tuy nhiên cô vẫn dùng lực kéo kéo cánhtay Thịnh Thế, cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại trước kí ức quá khứnhư cũ, nhẹ nói, còn là loại giọng điệu thanh thanh đạm đạm:
”Anh Nhị Thập, đủ rồi.”
Đáy mắt Thịnh thế thoáng hiện một tia sáng ngời.