Cố Lan San sững sờ. Thịnh Thế nheo mắt lại/
“A, Thành Trì cùng Lan San….. Để mình xem nên hát bài gì!” Hạ Phồn Hoa ngồi trước màn hình điện tử, xem một lượt, sau ba giây, Hạ Phồn Hoa hô: “Bài hát kinh điển ‘Tình yêu Hiroshima’!”
“Đúng là bài hát quá cổ rồi, đã lâu không hát, cũng không biết có thể hát được hay không!” Hàn Thành Trì cười hôn Cố Ân Ân một cái, rồi cầm lấy mic đứng lên.
Cố Lan San thật không ngờ cô và Hàn Thành Trì có cơ hội hát song ca, lại còn hát bài ‘Tình yêu Hiroshima’ mà cô thích nhất. Trong lòng Cố Lan San xúc động, cảm thấy có lẽ đây là ông trời cho cô một chút kỉ niệm để cô nói lời tạm biệt tình yêu đơn phương với Hàn Thành Trì. Sau đó cô sẽ tiếp tục cuộc sống của mình, còn anh ở bên tình yêu của anh.
Hạ Phồn Hoa đưa mic cho Thịnh Thế để anh đưa cho Cố Lan San.
Thịnh Thế vừa cầm thuốc lá, vừa đưa mic cho Cố Lan San rồi ngước mắt nhìn cô một chút.
Nhạc dạo đầu bài ‘Tình yêu Hiroshima!’ vang lên, Hàn Thành Trì cầm mic, nhìn lời trên màn hình, mở miệng hát: “Em nên từ chối tôi từ lâu rồi. Em không nên cho tôi cơ hội để theo đuổi, cho tôi khát vọng, hay cho tôi một cái tên tôi không thể nào quên!”
Trong nhóm bọn họ, Hàn Thành Trì có giọng hát khá hay, giọng ca sâu lắng, trầm bổng khiến tất cả mọi người trong phòng đêu chăm chú nghe.
Cố Lan San cầm mic lên, “Thời gian không quay trở lại….. “
Vừa hát được vài chữ đột nhiên mic không có tiếng nữa.
“Sao lại thế, đang hay mà!” Hạ Phồn Hoa quay đầu hỏi một câu.
“Xấu hổ quá! Mình quên không tắt thuốc!” Thịnh Thế nhẹ nhàng nói nhưng không hề có ý xin lỗi. Ngón tay thon dài cầm hai đoạn dây mic, lắc lắc trước mặt mọi người, “Làm đứt dây mic rồi!”