Giang Cẩn Châu rủ mắt, tầm nhìn dừng lại ở cặp chân trắng nõn thon thả của cô: “Mặc thêm quần đi.”
“……?”
Ánh mắt của vị thẳng nam này có bệnh sao?
Cô đang mặc váy!
Thẩm Tô Khê biết mình không thể nào thử kiểu thời trang mới mẻ này được, cô về phòng ngủ thay váy thành áo lông, quần jeans, mang thêm tất chân.
Hai người vào siêu thị gần đó mua ít trái cây tươi.
Thời điểm Giang Cẩn Châu trả tiền, Thẩm Tô Khê tiện tay lấy điện thoại ra xem, một loạt tin nhắn chưa đọc hiện ra.
Ấn vào xem, tất cả đều từ Tần Mật.
“Phật dạy, nhân sinh có tám nỗi khổ: sinh, lão, bệnh, tử, yêu mà ly biệt, oán hận lâu dài, cầu không được, buông bỏ không được.”
“Bồ Đề bổn vô thọ, minh kính diệc phi đài(*).”
“Người không như ta muốn, ắt do ta vô lượng. Ta không như người muốn, ắt do ta vô đức.”
(*)Trích bài kệ của Lục tổ Huệ Năng, bản đầy đủ là:
Bồ-đề bổn vô thọ
Minh kính diệc phi đài
Bổn lai vô nhất vật
Hà xứ nhạ trần ai?
(Bồ đề vốn chẳng cây – Gương sáng cũng không đài – Xưa nay không một vật – Bụi trần bám vào đâu?)
……
Nhắn khùng điên gì đây?
Cô gọi điện qua, đầu bên kia bấm từ chối rất nhanh.
Một lát sau, thông báo wechat hiện lên.
Tần bảo bối: “Tao lỡ làm một chuyện ngu ngốc! Tao xin lỗi mày! Kiếp sau xin lấy cái chết tạ tội!”
suxi: “?”
Tần bảo bối: “Nếu mày tức giận, hãy đọc một ít kinh Phật mà tĩnh tâm lại.”
suxi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Nhhìn chằm chằm màn hình điện thoại khoảng chừng ba phút, Tần Mật mới nhắn một câu thoái thác: “Mày sẽ biết sớm thôi.”
“Bây giờ mày nói cho tao luôn đi.”
Cô nhắn tin qua, người bên kia trực tiếp giả chết không đáp lại.
Thẩm Tô Khê lập tức dâng lên dự cảm bất thường.
Tần Mật rất ít khi nói xin lỗi, một khi đã nói, khẳng định không phải chuyện gì tốt.
Mang theo tâm tình thấp thỏm về nhà, nửa giờ trôi qua, thế nhưng không có cái gì phát sinh.
Cô dần buông lỏng cảnh giác, nhưng ý thức còn chưa khôi phục hết, cô vấp chân té lên sofa.
Trên đầu lập tức truyền đến tiếng kêu rên.
Lòng bàn tay ướt át, cô ngơ ngác rủ mắt xem, chợt thấy một mảng trên quần kaki dài của anh ướt đẫm sậm màu.
Máu sền sệt.
Thẩm Tô Khê lập tức cứng đờ.
Ngơ ngẩn chừng mười giây, cô mới hoảng loạn hỏi, giọng nói bất giác run run: “Đau không?”
Trên tay cô cầm dao sao?
Sao chỉ chạm một cái liền chảy nhiều máu như vậy?
Dưới ánh đèn, đôi mắt đen nhánh của Giang Cẩn Châu dường như sáng hơn một chút, sắc mặt cũng càng thêm nhợt nhạt.
Qua một lát, có gì đó phủ lên tay cô.
Ấm áp, còn mang theo một chút mồ hôi.
Cô rủ mắt nhìn xuống.
Bàn tay anh to lớn, ngón tay thon dài, bao phủ lấy tay cô.
“Không đau.”
Thẩm Tô Khê theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy mồ hôi chảy dài trên thái dương anh, lồng ngực hơi phập phồng.
Đã đau đến vậy, còn cậy mạnh cái gì?
Thật khiến người khác xót xa.
Thẩm Tô Khê đi lấy hộp thuốc, cô ngồi nửa quỳ trên thảm, Giang Cẩn Châu kéo cô sang bên kia sofa.
Cô chần chừ vài giây rồi mới ngồi xuống: “Anh bị tai nạn xe sao không nói cho em biết?”
Vừa rồi Giang Cẩn Châu giải thích ngọn nguồn vết thương cho cô nghe, nghe xong cô càng thêm không thoải mái.
Anh nằm ở bệnh viện một mình, cô còn trách anh đi công tác không chịu gọi điện về.
Đúng là không phải con người.
“Sợ em lo lắng.”
Anh nói, khẽ xoa đầu cô.
Thẩm Tô Khê mấp máy môi, rời mắt, một lần nữa nhìn lại chỗ quần ướt sũng máu của anh, nhất thời luống cuống tay chân.
Đắn đo một hồi, cô mới cắn răng nói: “Hay là anh cởi quần ra đi.”
“……?”
Đuôi lông mày của Giang Cẩn Châu hơi nhướng lên.
Đột nhiên im lặng, Thẩm Tô Khê chợt cảm thấy mình như cầm thú “bất chấp làm chuyện lớn”.
Cô bị oan!
“Anh đừng hiểu lầm, thế này em không bôi thuốc được.”
Cô rủ đầu, nhưng từ góc độ của Giang Cẩn Châu, vẫn có thể nhìn thấy rõ vành tai đỏ bừng của cô.
Anh không nhịn được, giơ tay che miệng cười một cái.
Cười cái gì???
Thẩm Tô Khê bỗng nhiên nhớ ra bộ đồ ngủ đôi cô mua mà chưa kịp đưa cho anh, quần đùi dài năm phân, vừa vặn để lộ miệng vết thương.
Cô tìm quần áo đưa cho anh, cuống quít xoay người, sau lưng truyền đến tiếng sột soạt.
Gỡ băng gạc xuống, miệng vết thương khoảng 10 cm, máu vẫn thấm ra ngoài.
Thẩm Tô Khê lau vết máu đông, làn da xung quanh vết thương xanh tím bất thường.
Tay cô run.
Không biết vì sao, nếu đổi lại cô là người bị thương, cô tuyệt đối sẽ không cảm thấy thế này, nhưng khi nhìn thấy vết thương của anh, cô chỉ thấy cổ họng thắt lại.
Cuối cùng cũng xong, đầu óc cô trống rỗng.
Sao cứ phải bị thương ngay chỗ này, vừa ngẩng đầu chính là…
Ý thức mơ màng bị tiếng chuông cửa vang lên kéo lại.
Như để tránh mặt anh, cô vội vã chạy ra mở cửa, sau đó liền sửng sốt.
Một lúc lâu không thấy động tĩnh, Giang Cẩn Châu đi tới, ngay sau đó cũng sửng sốt theo.
Ánh đèn ngoài hành lang chập chờn, khiến sắc mặt Thẩm Thanh càng thêm khó coi.
Bà phát hiện khuôn mặt Thẩm Tô Khê còn đang ửng hồng, trên tay Giang Cẩn Châu còn cầm miếng băng gạc thấm máu.
Thẩm Thanh: “……?”
Tình hình chiến đấu kịch liệt như vậy?
Thẩm Tô Khê nhìn biểu tình trên mặt Thẩm Thanh, liền biết bà hiểu sai, nhưng mặc kệ bà có hiểu có hiểu lầm hay không, chuyện cô có bạn trai đã không thể chấp nhận được.
Lúc này chỉ có thể cầu nguyện Giang Cẩn Châu đừng đổ thêm dầu vào lửa.
“Xem ra mẹ tới không đúng lúc.”
Ngữ khí Thẩm Thanh không mặn không nhạt, lại khiến Thẩm Tô Khê tê dại da đầu.
Vừa định cứu vãn cục diện, “Chào dì, cháu là bạn trai Tô Khê ạ.”
Thẩm Tô Khê: “……”
Anh vừa mở miệng, Thẩm Tô Khê liền cảm thấy ánh mắt dừng trên người mình như bốc hỏa, thiêu cháy người cô mấy lỗ–
Thẩm Thanh sắp nổi bão.