“Hai người đàn ông mà cũng lãng mạn thế.” Có cô gái ngồi bên cạnh hâm mộ nhìn hai người, đá ông xã đang tập bơi, “Lát nữa anh cũng ôm em đi tắm đi.”
“Thôi không được đâu, làm sao anh có thể vào nhà tắm nữ được chứ?”
“Ở bên anh có lợi ích gì chứ!”
“…”
Tiêu Tê bị Trương Đại Điểu ôm đi tắm không thấy lãng mạn chút nào, chỉ thấy mất mặt. Đây là một phòng tập gym cao cấp, có vài nhân viên cao tầng trong công ty cũng đến đây tập, rất dễ gặp người quen.
Cao Thạch Khánh tập xong kéo thân tàn đi vào phòng tắm, trước mặt liền nhìn thấy hai chồng chồng như thế, thân thiết hỏi: “Sao vậy, bị trẹo chân à?”
Có ai bơi mà bị trẹo chân? Tiêu Tê co rút khoé miệng: “Không sao.” Vỗ vỗ Trương Thần Phi ý bảo hắn thả mình xuống, nhưng người lại rất cố chấp, ôm chặt cậu bước vào phòng tắm đơn.
Ra khỏi phòng tập, luôn mãi cường điệu hết lần này đến lần khác rằng ôm như thế sẽ khiến người khác nghi ngờ mới mới miễn cưỡng nhận được quyền lợi tự mình đi từ cửa chính ra đến xe.
Trên đường về nhà theo thông lệ hỏi tiếp nhưng kịch bản này phức tạp quá, Tiêu Tê khó lắm mới hiểu được bối cảnh của câu chuyện này.
Đại khái là thế này, cậu là một nhân ngư sống trong biển, là tiểu vương tử của tộc nhân ngư. Chẳng biết thế nào khi lên bờ lại đổi thành hai chân, bị loài người bắt đi, nhốt vào phòng thí nghiệm của nhà khoa học biến thái. Trương Thần Phi ngẫu nhiên gặp được tiểu vương tử đã chịu đủ dằn vặt trong phòng thí nghiệm, vô cùng giống tiểu nhân ngư hắn gặp năm đó. Lúc này tiểu nhân ngư đã mất trí nhớ, còn không chịu nhận mình là nhân ngư nữa.
Trương Thần Phi cứu cậu ra rồi kết hôn với cậu, cẩn thận tỉ mỉ săn sóc cậu, mãi đến hôm nay mới khiến cho cậu có khát vọng với nước.
“Đều tại tôi không tốt.” Hải thần đại nhân khẽ vuốt ve gương mặt tiểu vương tử, vừa nhìn đã thấy xót. Là hắn cho tiểu nhân ngư hai chân, khiến cho cậu có khả năng lên bờ. Vốn chỉ tính đùa cậu thôi nhưng lại không nghĩ đến lại mang tới tai hoạ cho tiểu vương tử.
Về đến nhà, Trương Thần Phi lại ôm người một đường thẳng tiến vào nhà. Tiêu Tê bị tiêu hao thể lực do bơi không phản kháng nổi, chỉ có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Nhìn ông xã đang nấu ăn trong phòng bếp, Tiêu Tê gọi điện thoại cho Khuyết Đức. Hai lần kịch bản này hình như có liên quan đến đồ vật tiếp xúc trong thực tế. Lần trước do cậu chơi [Hoàng Tử Ma Cà Rồng], còn lần này là do Trương Đại Điểu làm game [Người Cá Đại Dương Xanh].
“Những kịch bản này có quy luật đúng không?” Tiêu Tê cẩn thận nghĩ lại kịch bản những lần trước, hình như cũng không có gì gợi ý cả.
“Có thể là do bộ nhớ tồn quá lớn nên trí não tự động xuất hiện chức năng tự tìm kiếm.” Khuyết Đức suy nghĩ một chút rồi nói, “Gần đây tôi có nhận khám bệnh cho một người bị nhập tấu nói, cứ mỗi lúc ăn cơm cô ấy sẽ lại tấu “Đọc tên món ăn (1)”.”
(1) Một bài tấu nói rất nổi tiếng. Link xem: https://www.youtube.com/watch?v=b5SOZiEb90k
Người bệnh kia chắc là Giang Nhu Nhu rồi, trong lòng Tiêu Tê hiểu rõ: “Khi nào thầy của anh đến Trung Quốc.”
“Chắc mấy ngày nữa thôi, tôi cũng không rõ lắm, đợi đến khi biết rõ ngày thì tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Cúp điện thoại, cơm đã làm xong. Cơm cuộn rong biển, canh rong biển, thịt xào rong biển, sứa trộn rau, tôm nướng tỏi. Một bữa cơm tràn đầy mùi vị biển cả.
“Thật ra em bước đi cũng không đau chân lắm, anh không cần ôm em mỗi ngày như thế.” Tiêu Tê bưng chén cơm lên, cố gắng tranh thủ quyền tự do cho đoạn thời gian sinh hoạt tiếp theo.
“Tôi biết lo lắng của em.” Trương Thần Phi không tin lời nói của tiểu kiều thê nhưng hắn không trực tiếp vạch trần, dù sao hắn cũng là hải thần ôn nhu nhân ái, “Tôi có thể cho em bước đi ở bên ngoài nhưng nếu như thấy đau thì nhất định phải nói liền cho tôi biết.”
Về phần chỗ nào được gọi là bên ngoài thì là do hắn định đoạt.
Ăn cơm xong, Tiêu Tê nằm ở trên giường xem những cuốn tiểu thuyết nhân ngư, cố gắng tìm ra đâu là cuốn mà Louis XIII tìm được.
Trương Thần Phi đang trong phòng tắm ló đầu ra, vẻ mặt nghiêm túc hỏi một câu, “Bảo bối, em là cá nước ngọt (cá sông) hay cá nước mặn (cá biển)?” Nếu như là cá nước mặn thì phải bỏ thêm muối vào bồn tắm.
Tiêu Tê đâu biết mình là loại cá gì, không xác định lắm trả lời: “Chắc là… nước ngọt.”
“A, tiếc thật, tôi là cá nước mặn.” Hải thần đại nhân buồn rầu nói, “Lúc chúng ta giao phối sẽ khiến cho em bị mất nước.”
Anne nghe không được nữa, chen vào nói: Xin cho phép tôi nói một câu, thường thì cá nước mặn ý chỉ cá ướp lạnh, hoặc cá đông lạnh, nó không phải là cá sống.
“…”
“… Trí não của loài người thật không thân thiện chút nào.”
Trương Thần Phi đặt tiểu kiều thê vào trong bồn tắm, nhìn đầu ngón tay của cậu vì nay ngâm nước nhiều mà có chút trắng bệch, hơi nhướng mày, “Vật nhỏ, còn gạt tôi. Em là nhân ngư trong biển thì sao có thể là cá nước ngọt được? Là muốn trốn không muốn giao phối với tôi sao?”
Vốc một nắm muối tắm bỏ vào bồn, còn tiện tay sờ hai cái chân dài trơn tuột mấy cái. Tiểu nhân ngư đã bị phòng thí nghiệm cải tạo đã không thể tự mình biến ra đuôi cá, nếu như không có hải thần giúp thì có thể cả đời này cũng không thể quay lại biển rộng nữa.
“Đợi tôi xử lý xong mọi chuyện thì sẽ mang em về biển.”
“Không, không cần, em thấy đất liền rất tốt.” Tiêu Tê nhanh chóng ngăn lại ý nghĩ nguy hiểm này của hắn. Nói đùa sao, nếu như ngày nào người này vui quá ném cậu vào biển thì đợi đến khi Trương Đại Điểu tỉnh lại liền biến thành Đại Điểu goá vợ.
Nhìn tiểu nhân ngư kiên trì phải ở lại chỗ này, hải thần đại nhân rất phiền não, mặc dù mất đi ký ức, tiểu vương tử vẫn không có cách nào bỏ được chấp niệm muốn ở lại đất liền. Điều này khiến hắn vừa hổ thẹn vừa đau đầu.
Ôm tiểu nhân ngư nóng hầm hập về trên giường, Trương Thần Phi ôm hắn kể chuyện cổ tích, cố gắng kêu gọi ký ức đã mất.
“Ngày xửa ngày xưa có một tiểu nhân ngư đáng yêu. Có một ngày cậu đang chơi đùa trên bờ thì gặp được một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ. Tiểu nhân ngư chưa từng thấy qua người đẹp như thế, đột nhiên sa vào lưới tình. Nhưng cậu là nhân ngư, không thể cùng nhân loại ở cùng một chỗ nên đã cầu xin hải thần biến đuôi cậu thành hai chân. Thật ra cậu không biết, người đàn ông cậu gặp kia chính là hải thần biến thành. Hải thần nhàm chán nghĩ muốn trêu cậu chút thôi nên liền đồng ý thỉnh cầu của cậu. Mà lúc hải thần quay lại trên bờ tìm cậu thì tiểu tử đáng thương kia đã bị nhà khoa học tà ác bắt đi…”
Tiêu Tê nghe người họ Trương nào đó kể chuyện theo kiểu mèo khen mèo dài đuôi, cái gì mà tuấn mỹ như thiên thần, lại gì mà vương tử nhân ngư khóc đòi gả cho hắn, nhịn không được đưa tay nhéo mặt ông xã một cái, “Em nghĩ, mặt anh dày hơn trước không ít đâu.”
“Bảo bối, hình dạng của hải thần vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Trương Thần Phi bắt được cái tay kia, hôn đầu ngón tay một cái.
“Vậy tại sao anh lại ở trên đất liền?”
Đôi mắt của hải thần đại nhân hơi tối đi: “Bởi vì mẹ của tôi. Bà ấy bị một người đàn ông lừa, lên bờ kết hôn với ông ta, kết quả ông ta lại muốn lấy bà ra làm thí nghiệm.”
“… Không phải ba anh nghiên cứu về vô sinh sao?”
“Em không hiểu đâu. Nói chung là thế giới này rất nguy hiểm, không được rời khỏi tôi quá xa.”
“À.”