“Buổi trưa em sẽ đến ăn cơm với anh.” Tiêu Tê cúi người xuống, dường như muốn hôn hắn.
Tổng tài đại nhân chợt cứng lưng, nhưng mà tiểu kiều thê chỉ sát vào mặt hắn thôi, vươn tay lấy một tờ khăn giấy. Nghiến răng nghiến lợi muốn bắt người lại nhưng Tiêu tổng đã ưu nhã đứng thẳng người, tiêu sái rời đi.
Đúng là học hư rồi… Một tay Trương Đại Điểu khoác lên bệ cửa sổ xe, nhìn bóng lưng thon dài, nhếch môi nở nụ cười. Tâm tình vui vẻ ấy vẫn kéo dài đến một phút trước khi hắn bước vào Thạch Phi Khoa Kỹ.
“Buổi sáng tốt lành!” Hai hàng bảo vệ mặc đồ đen đeo kính đen chào buổi sáng, tổng tài đại nhân hoảng sợ suýt nữa đã đập đầu vào cửa xoay.
Đầu đầy hắc tuyến nhìn một lúc, chuyện đầu tiên là gọi điện cho phòng nhân sự, “Khụ, chủ đề sự kiện đã kết thúc, nói với các nhân viên an ninh không cần xếp hàng hoan nghênh như thế nữa, cứ trở lại vị trí của mình đi.”
“Được, tổng tài.” Phòng nhân sự cũng thở phào nhẹ nhõm, cách thức chào khách kỳ quái như thế thật sự không phù hợp với phong cách của Thạch Phi, tính từ đầu tuần đến giờ, số người khiếu nại cũng lên đến con số hai mươi mấy rồi.
“Tổng tài, đây là kiếm laser mới ra, anh có muốn treo một thanh trong phòng làm việc không?” Thư ký Tô Tô cầm một cái hộp nhỏ tinh xảo đến, biểu diễn cho tổng tài xem sản phẩm mới của công ty.
Đây là vũ khí mới được đưa ra của [Ngân Hà Vinh Quang], món đồ này vẫn chưa được sản xuất theo số lượng nhiều, thanh kiếm laser này là sản phẩm của đợt thiết kế đầu tiên. Chỉ có một thanh này, có nút ấn vào có thể bắn ra một chùm ánh sáng.
“… Không cần.” Trương Thần Phi xoa xoa mi tâm, “Kiếm này nhìn sát khí quá, không thích hợp để treo trong phòng làm việc.”
“Dạ.” Tô Tô không hiểu món đồ chơi bằng nhựa này có thể có sát khí như thế nào, nhưng vẫn nghe lời mang đi, đặt mô hình này vào tủ trưng bày trong phòng thư ký.
Đợi thư ký bước ra ngoài, tổng tài đại nhân vùi mặt vào hai tay một lúc, mới chỉnh tốt tâm lý để đối mặt với thực tế tàn khốc.
Chuyện xử lý công việc thì không có vấn đề gì xảy ra, chỉ là có một vài email trả lời mà câu cú trong đó có chút sai sai. Cũng may nhân viên không để ý lắm, dù sao mấy câu kỳ cục quá thì Viêm Viêm đã sửa giùm hắn rồi.
Mở trang xã hội lên. Cũng may ông trùm xã hội đen còn có lớp vỏ bọc của tổng tài, không hề post cái gì khoe khoang vũ khí cả, miễn cho hắn phải gặp phiền phức đi lấy lại danh dự. Nhưng mà, bình luận phía dưới sao kì kì vậy?
[Ba ba, con sai rồi, con không cần tiền của ba nữa, ba cho con thiếu gia là được rồi.] [Ngày nào cũng muốn cướp thiếu gia, phải like một cái.] [Cầu trả lời làm sao có thể gả cho thiếu gia cao phú soái chính hiệu?]Hình như có chút sai sai, Trương Thần Phi tìm hiểu một chút, nhất thời đen mặt. Tiểu kiều thê hắn giấu nhiều năm thế bây giờ bị lôi ra ngoài ánh sáng rồi. Không nói đến chuyện hình chụp, chỉ nói đến mấy câu bình luận phía dưới, sao mà khó đọc thế hả!
[A a a, mẹ ơi con muốn gả cho anh ấy, không sai, chính là anh ấy!] [Liếm liếm liếm, chân này tui có thể chơi một năm (1).](1) Câu này ở đây dùng để chỉ người nào đó có dáng đẹp, nhất là đôi chân, nhìn cả năm không chán.
[Tướng mạo này, khí chất này, còn hơn là cả mấy tiểu thịt tươi đang hot nữa, cầu hỏi thiếu gia có nạp thiếp không?]Quá đáng lắm rồi đấy! Trương Thần Phi tức giận đến mức đi vòng vòng trong phòng làm việc, hừ hừ bảo Louis XIV tìm ảnh chụp để phản kích lại.
Louis XIV: Vô cùng hân hạnh tìm ảnh chụp trong bộ sưu tập ngài cung cấp cho Louis XIII, nhưng trí năng nhân tạo có thể hỏi “phản kích” mà ngài muốn có ý gì không? Là thế này, thế này, hay thế này?
Trí não đưa ra ba tấm hình để làm ví dụ, một tấm là hình chụp vận động viên bóng chày đang đánh bóng, một tấm là hai con gà trống đang đá nhau, còn tấm cuối cùng là tấm Trương Thần Phi chụp tiểu kiều thê ở trên giường.
Do tính năng của Louis XIV là hình thức hạn chế cho con nít nên không thể tìm được hình không phù hợp cho con nít gì gì đó. Đây là tấm chụp lúc ngủ trưa trong biệt thực, ánh sáng vừa đủ, lúc đó Trương Thần Phi đang lặng lẽ nhét tay mình vào chăn Tiêu Tê đang đắp rồi chụp một tấm.
“Đúng rồi, cậu còn thông minh hơn Louis XIII.” Trương Thần Phi lập tức đăng hình này lên trang xã hội của mình.
“Kết luận này của ngài không chính xác, tôi là hình thức trẻ em, cấp thấp hơn so với Louis XIII, chỉ phù hợp với tâm lý trẻ em vị thành niên thôi.”
“Đợi khi Louis XIII sửa xong thì tôi sẽ ném cậu vào bồn cầu.” Trương Thần Phi xì một tiếng khinh miệt, bắt đầu viết caption.
[Trương Thần Phi: Hết hy vọng đi, em ấy là của tôi. Mấy cái người nói “chơi chân cả năm” hay “không khép chân được (2)” gì đó, đấy là quấy rối tình dục.](2) Không thể khép chân được: ý nói thấy người đẹp trai thì không khép chân được, tự động mở rộng hai chân.
Nhưng uy hiếp này không dùng được, dân cư mạng chỉ cười ha ha ha phía dưới.
“…”
Tiến độ phát triển của “Ứng dụng xoá bộ nhớ trong” rất tốt, khung sườn thì dễ làm, nhưng số liệu liên quan thì là một quá trình dài. Bây giờ bên quan hệ xã hội đã liên lạc được với hai người bị chứng rối loạn trí não, vẫn đang câu thông cùng họ.
Trọng trách thì nặng nhưng đường đi vẫn còn xa, nhưng Trương Thần Phi không thể ngồi chờ chết được, trước khi kịch bản mới bắt đầu thì phải xử lý hết phần quan trọng trước.
Não vận động hết công suất mãi đến thời gian ăn cơm trưa, Trương Thần Phi buông văn kiện trong tay xuống, mắt trông ngóng nhìn cửa phòng tổng tài, chờ mong giây phút mà tiểu kiều thê đẩy cửa vào.
“Tiêu tổng!”
“Tiêu tổng đến rồi!”
Bên ngoài là mấy tiếng chào hỏi, Trương Thần Phi nhanh chóng cầm bút lên, nghiêm túc ký tên lên văn kiện.
/Hết chương 42/