Cầm con dao trên tay Akira từ từ tiến lại phía cô, cô đứng im không chạy trốn, không tránh né, anh ta đang tính lia vài nhát dao trên mặt cô thì nghe tiếng ông đại sứ vang lên đằng sau:
– Có bữa trưa phần tôi không nhỉ?
Đã ở đây thêm cả tuần rồi anh vẫn chưa có cơ hội nào để ở riêng với cô nhằm hỏi chuyện mà việc bịa ra thì cũng có chừng mực đâu có mãi được, anh và đám thợ sắp phải rút đi hẳn rồi, điện đóm trong nhà gã này đã được chăm chút, sửa sang có khi còn tốt hơn cả Bắc Bộ Phủ.
Anh đã nhờ người lén đánh được chìa để có thể mở khóa cái cũi nhốt cô, theo dự định hôm nay là ngày cuối cùng anh sẽ mở khóa để đưa cô đi. Tối hôm qua không hiểu có chuyện gì nhưng có vẻ cô bị đánh đập rất dã man, trên mặt đầy những vết bầm tím, nhìn cô nén đau đi lại khập khiễng trong nhà mà anh sôi máu chỉ muốn dần cho thằng khốn kia 1 trận nhừ tử mặc kệ mọi chuyện sau đó ra sao thì ra.
Ông đại sứ không thích chút nào khi thấy Akira cứ hành hạ cô như vậy, không hợp với tinh thần võ sĩ đạo, giống như bắt nạt 1 cô gái yếu liễu đào tơ hoàn toàn không có khả năng phản kháng. Mặc dù biết rõ lí do Akira hành xử như thế, cậu ta đã kể hết mọi chuyện cho ông nghe nhưng cô nào có lỗi gì, lỗi lầm cha mẹ cô gây ra sao bắt cô phải chịu.
Sở dĩ ông không can thiệp là bởi vì ông không có thói quen can thiệp vào đời tư của thuộc cấp, vả lại liệu cậu ta có tuân theo lời của ông không hay lại gây nên tác dụng ngược, rồi người phải chịu đựng cuối cùng lại chính là cô. Ông thấy tay người Pháp đang lén lút mở khóa chiếc cũi nhốt cô, Akira ở sân trước vẫn không hay biết gì, nhưng được giải phóng rồi cô vẫn nhất định không chịu ra khỏi cũi đầu lắc quầy quậy. Ông tiến tới gần bảo cô:
– Đi đi, có ở lại thêm cũng chẳng mang lại được gì, cậu ta chẳng nguôi hận đâu.
Vậy là cô bỏ trốn với anh.
Anh lại đưa cô về biệt thự, quá mệt mỏi và kiệt sức cô lăn ra ngủ li bì. Tỉnh dậy cô nằng nặc đòi tắm. Anh sốt ruột đứng nhấp nhổm đợi cô bên ngoài, sao lại không cho anh vào chứ, để anh tắm giúp cho và cũng để anh xem thương tích của cô thế nào, với anh mà cô vẫn phải giữ khoảng cách đến vậy sao. Chạy theo cô khi cô bước ra khỏi phòng tắm, vừa giúp cô lau tóc anh vừa hỏi:
– Em thấy người sao rồi?
– Em không sao, vài vết thương hơi xót thôi.
Cô nói rồi lại leo lên giường nằm. Anh hỏi:
– Em nợ người ta bao nhiêu, nói đi anh trả giúp cho.
Cô nhìn anh chăm chăm, sao cái gì cũng quy ra tiền thế, rồi trả lời với giọng lạnh lùng:
– Cảm ơn, không cần đâu. Anh lo tôi nợ người ta rồi bị xiết nợ à, nếu anh sợ có kẻ đến làm phiền thì để tôi đi ngay, không làm liên lụy đến anh đâu!
Ấn cô xuống giường, anh nổi cáu:
– Ý anh không phải vậy mà sao lúc nào em cũng coi thường ý tốt của anh thế nhỉ?
Cô cắn môi, không nói gì. Nhìn vẻ mặt cô anh biết cô lại đang tính bỏ đi, đừng hòng, từ giờ không đời nào anh cho cô rời đi nửa bước. Nghĩ vậy, anh chui vào chăn ôm chặt cô. Tuyệt đối không thể để mất cô, anh nhất định sẽ làm mọi cách để giữ cô mãi ở cạnh mình. Chưa bao giờ anh yêu ai sâu đậm đến thế, chỉ nghĩ tới việc không có cô mà tim anh đã đau nhói rồi, dù đã trải qua bao nhiêu cuộc tình nhưng chưa bao giờ anh phải nếm trải nhiều đau khổ như khi yêu cô, tuy nhiên cũng chính vì vậy anh lại càng yêu cô nhiều hơn, tuyệt đối không muốn buông bỏ.