Cù Yến Đình bắt đầu tính sổ: “Trước đó cậu nghĩ tôi và Tiểu Phong có quan hệ gì?”
Lục Văn lặng im không nói, xung quanh cũng im ắng theo, hắn hoảng sợ mà dựng thẳng cổ, đối diện với đôi mắt lặng như hồ nước của Cù Yến Đình, sự im lặng bức bối hơn tất cả mọi cuộc ép cung.
“Em nghĩ,” hắn không chịu nổi nữa rồi: “Anh là… kim chủ của cậu ấy.”
Thắt lưng Cù Yến Đình tựa lên gối, rất thả lỏng, anh nhíu mày lười biếng: “Cậu cũng biết kim chủ là gì cơ à?”
Lục Văn cúi đầu tự giễu, hắn nghĩ trải qua chuyện này rồi, từ nay về sau trong lòng Cù Yến Đình não hắn không bằng óc heo.
Cù Yến Đình không để ý nói: “Tự mình nói đi.”
Thành thật sẽ được khoan hồng, Lục Văn siết chặt đầu gối, nghiến răng bất chấp nói: “Em nghĩ anh ngắm trúng em, muốn bao nuôi em!”
“Cái hôm đi truyền dịch cùng anh, em đi đo huyết áp, tim em đập nhanh thế là tại anh hết, anh làm em sợ!”
“An gửi cho em 520 tệ, em sống ngần ấy năm lần đầu tiên nhận được con số này, đương nhiên sẽ kích động rồi.”
“Nguyễn Phong nhờ em gửi nho cho anh, em cũng rất mệt mỏi đó, anh ăn nho ngon miệng còn em cầm thì bỏng tay.”
“Buổi tối sang phòng anh, em sợ vãi nho luôn, sợ anh dụ dỗ cưỡng ép, sợ anh hấp diêm em. Kết quả người tính không bằng trời tính, em nhỡ tay bật máy chiếu lên, chọc giận anh luôn!”
Từng hình ảnh ùa về chớp nhoáng, Lục Văn trút hết tất cả nỗi vướng bận suốt mấy ngày qua, theo cần cổ cúi gằm tới khi quai hàm nâng lên, cõi lòng hoang sơ dần dần xuất hiện tí tủi thân.
Chẳng nhẽ cú sốc hắn phải chịu không dữ dội ư?
Ai bảo trước khi vào cửa Nguyễn Phong còn ôm ôm ấp ấp, ai bảo Cù Yến Đình cười dịu dàng thân mật thế, ai bảo hai anh em gặp nhau giữa đêm hôm khuya khoắt làm gì?
Lục Văn đáng thương nói: “Em có chỗ chưa đúng, nhưng tất cả là lỗi của em à? Anh tốt với em đâu phải do em tưởng tượng, đúng không? Nguyễn Phong lại còn bịa chuyện dạt dào cảm xúc thế kia, đâu thể trách em hiểu lầm được!”
Huyệt thái dương Cù Yến Đình căng đau: “Giờ thành lỗi của tôi hả?”
“Ít nhất anh đã nói dối em!” Lục Văn gào mồm: “Tận mấy chiếc RV, anh chỉ leo lên xe của em. Lúc quay cảnh tai nạn xe anh sờ mặt em này. Tối hôm đi bơi anh vò đầu em nữa, em mất não là do anh vò mà ra cả đấy! Tờ giấy em nhét cho anh, đó giờ anh vẫn giữ kĩ, hoa cẩm chướng khô quắt khô queo mà giờ anh vẫn cắm!”
Cù Yến Đình tức đến độ hốc mắt nóng bừng lên: “Cậu muốn ăn vạ có phải không?”
“Những gì em nói đều là sự thật!” Lục Văn gân cổ: “Trong xe taxi, anh nói em rất giống Nguyễn Phong, anh có biết câu nói đó khiến em xoắn xuýt cỡ nào không!”
Cù Yến Đình không nhịn được nữa: “Đó là bởi vì tôi coi cậu như em trai!”
Lục Văn tức thì tịt ngòi.
Hắn ngẩn người, trái tim căng đầy cảm xúc như bị chọc thủng, thoáng cái trống không, xẹp lép. Cù Yến Đình coi hắn như em trai, vậy tất cả hành động của anh đều trở nên hợp lí rồi.
Hắn không nói nên lời, trông như một quả bóng bị xì hơi.
Hồi lâu sau, Lục Văn từ bỏ việc tranh cãi, ngoan ngoãn đầu hàng nhận sai: “Thầy Cù, thật sự xin lỗi.”
Cù Yến Đình gập ngón trỏ, ấn ấn đốt ngón tay lên vị trí giữa hai hàng lông mày, quen biết Lục Văn được mấy hôm thôi mà đủ chuyện nhầm nhọt suốt đời tòi ra hết cả.
Anh không muốn phí sức vào những chuyện không đâu nữa, bèn nói: “Quan hệ giữa tôi và Tiểu Phong, hi vọng cậu có thể giữ bí mật.”
“Em biết rồi.” Lục Văn hứa.
Đồng hồ trên tường gần đến 0 giờ, cơn mệt mỏi ùa đến, Cù Yến Đình ra lệnh thả người: “Về đi.”
Rốt cuộc Lục Văn cũng được thả, nhưng động tác lại rù rờ chậm chạp. Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, Cù Yến Đình và Nguyễn Phong không có quan hệ ấy, Cù Yến Đình cũng chả muốn “bao” hắn, thậm chí còn đối xử với hắn như em trai.
Thế nhưng, tại sao hắn không thấy thoải mái tẹo nào?
Xảy ra chuyện này rồi, Cù Yến Đình có còn quan tâm đến hắn nữa không?
Lục Văn không kìm được dừng bước, chờ mong không địch lại lo lắng, nhưng hắn chẳng dám im bặt nữa mà muốn hỏi cho rõ ràng: “Thầy Cù, sau này chúng ta còn như trước được không?”
Cù Yến Đình đáp lại rất khẽ: “E rằng không thể.”
Lục Văn gật gật đầu, lê bước chân rời đi, đi tới huyền quan, bóng lưng cao lớn dừng lại, quyết tâm không quay đầu.
Hắn lao đến trước mặt Cù Yến Đình, ngồi xổm xuống bên cạnh đầu gối đối phương, vứt hết sĩ diện, hắn ngẩng đầu lên nói: “Em sẽ không bao giờ làm những chuyện ngu ngốc như thế nữa, anh có thể tha thứ cho em không?”
Cù Yến Đình kéo hắn dậy: “Cậu đứng lên trước đã.”
“Em… Đây là cực hạn của em rồi.” Lục Văn hơi rén: “Em không thể làm gì ngu hơn được nữa đâu, anh cho em thêm một cơ hội nữa đi.”
Cù Yến Đình im lặng một lúc, người đang ngồi xổm ở đây cầu xin anh cũng là người đã đứng canh ngoài cửa nhà vệ sinh bảo vệ anh. Toàn bộ sự hoảng sợ và buồn bực đêm nay đều tan thành bất đắc dĩ.
Cù Yến Đình nắm lấy cánh tay Lục Văn kéo hắn cùng đứng dậy, không gian trước ghế sô pha rất nhỏ, hai người dính sát vào nhau.
Anh nói: “Là bởi vì, tôi phải đi.”
Lục Văn há hốc miệng, không khí tràn ngập giữa môi và răng. Hắn đã quên mất Cù Yến Đình chỉ đi theo đoàn phim một thời gian, hết việc tất nhiên anh sẽ rời khỏi đây.
Hắn không có tư cách giữ lại.
Hắn cũng chẳng rõ mình quay về phòng 6207 như nào nữa.
Đêm đã khuya, Cù Yến Đình tắt hết đèn, lần mò nằm lên giường, co đầu gối lại, lưng tựa vào đầu giường. Anh cảm thấy rất mệt, nhưng vật lộn cả tối mà chẳng buồn ngủ tẹo nào.
Cù Yến Đình cầm điện thoại chuyển sang chế độ im lặng thì phát hiện có một tin nhắn Wechat chưa đọc. Là Vu Nam đặt xong vé máy bay cho anh, gửi thông tin chuyến bay và sắp xếp một số công việc sau khi anh trở về.
Anh xem một lúc, không trả lời mà thoát ra ngoài.
Phía dưới Vu Nam là Lục Văn, ảnh đại diện hoạt hình trẻ trâu, biệt danh là tên của hắn. Cù Yến Đình nhấn vào, sửa lại ghi chú, đổi cái tên đang bình thường của người ta thành “Đồ ngốc”.
Listfriend của anh được chia thành nhiều nhóm, thân sơ xa gần, ngành nghề trong giới. Ngón tay anh giơ lên một lúc, nhưng không quyết định được nên xếp Lục Văn vào nhóm nào.
Cù Yến Đình bỏ qua bước này, ấn vào album ảnh của Lục Văn.
Nhiều ảnh ngon phết, vừa đẹp trai vừa tự mãn, phần lớn được đăng cách đây vài tháng, từ lúc bấm máy đến giờ Lục Văn bận bịu nên không đăng ảnh nào.
Nhưng status chỉ có chữ thì khá phong phú.
Cù Yến Đình lướt xuống dưới, dừng ở dòng thứ nhất, đó là ngày vào đoàn, Lục Văn đăng một status: Chưa bao giờ thích Porsche như thế.
Nhìn thời gian, hẳn là đăng ở trên xe.
Tối ngày thứ hai xảy ra chuyện cười vỡ bụng trong bụng tiệc mừng bấm máy, rạng sáng, Lục Văn chặn bố mình đăng status: Hôm nay nói một câu mà nếu để Lục Chiến Kình nghe thấy chắc sẽ thịt tui mất.
Hôm Cù Yến Đình giúp hắn nhập vai, Lục Văn chịu cú sốc nặng nề nên buổi tối đăng status: Fan nước ngoài của tui có ở đó không?
Khi nhìn thấy Nguyễn Phong gặp Cù Yến Đình lúc nửa đêm, Lục Văn chỉ biết gào thét một mình: Đậu xanh! Sợ mình buột miệng phun ra mất, thêm ghi chú trong ngoặc: Bài này cấm bình luận.
Hôm nay lôi cả Bia Giải Phóng ra khoác lác.
Đêm khuya mệt mỏi quá, chia sẻ một bài hát nào.
Nói ra sợ mọi người không tin, thù lao của tui còn cao hơn tiểu thịt tươi đang hot đấy.
Chuyện đột nhiên xảy ra, trộm một cành hoa của khách sạn vậy.
Sốc, thì ra vụ quả hồng có tác dụng giảm ho xuất phát từ một bài viết trên wechat, người như này mà thi đỗ được nghiên cứu sinh thì tôi có đỗ Đại học lần 1 cũng chẳng lạ gì.
Lục Chiến Kình đừng gọi điện bất thình lình nữa được không, dọa chết con trai mình thì có gì hay!
Đến đây là hết, không còn nữa, Cù Yến Đình đếm ngày, đêm hôm đó Lục Văn đến bệnh viện với anh rồi xảy ra hiểu lầm, suốt khoảng thời gian sau Lục Văn đều im lặng.
Anh bật cười, đến đánh rắm mà cũng phải đăng status, mấy ngày nay chắc nín nhịn lắm đây.
Cù Yến Đình thoát khỏi album ảnh, trang cá nhân hiển thị ảnh đại diện của Lục Văn, anh làm mới trang thì thấy status Lục Văn vừa đăng vài giây trước.
“Chắc em nên ăn óc heo thật,”
Phì, Cù Yến Đình không nhịn được bật cười.
Có lẽ là bệnh nghề nghiệp, anh phát hiện cuối câu dùng dấu phẩy nên hơi khó chịu, bèn nửa đùa nửa thật bình luận xoi mói: Đổi thành dấu chấm tròn, đăng lại đi.
Chế độ im lặng nên điện thoại không phát ra âm thanh, chỉ có thanh thông báo nhấp nháy trên đầu.
Cù Yến Đình quay lại danh sách trò chuyện, ảnh đại diện của Lục Văn chiếm vị trí trên cùng, hiện ra một tin chưa đọc, anh tò mò ấn vào.
Lục Văn gửi tin nhắn: Bởi vì em xóa nửa câu sau rồi.
Cù Yến Đình hỏi: Nửa câu sau là gì?
Một lúc lâu sau, dòng nhắc nhở đang nhập biến mất, khi màn hình sắp chuyển thành màu đen, Lục Văn trả lời: Vậy anh đi chậm lại được không?
Cù Yến Đình cầm điện thoại, bối rối trong ánh sáng yếu ớt.
Tại phòng 6207 cách vài bức tường, Lục Văn trằn trọc trở mình, hắn phải gõ một status trước khi mình chết vì nín, rồi xóa nửa câu sau mới ấn đăng. Hắn không ngờ Cù Yến Đình sẽ bình luận, nóng đầu lên liền buột miệng phun ra.
Thu hồi cũng đã muộn, Lục Văn tự đánh mình, làm bộ nói thêm: Ý của em là… Anh có thể đến quan sát cảnh diễn của em một lần nữa không?
Hơn mười giây dài đẵng đẵng trôi qua.
Cù Yến Đình gửi tới: Được.
Sau khi trả lời, Cù Yến Đình ấn vào ảnh đại diện của Vu Nam, soạn một câu: Hoãn chuyến bay giúp tôi, tạm thời gác tất cả công việc đã sắp xếp lại.