Điện thoại đặt trên bàn rung lên bần bật, tiếng chuông lặp đi lặp lại một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…
Chuông điện thoại kêu inh ỏi hòa vào tiếng gió mưa rả tích bên ngoài, Cù Yến Đình đang chờ đến hồi chuông cuối cùng trước khi máy tự ngắt. Nhưng chẳng kịp chờ, Lục Văn đã nóng lòng trước: “Tuổi còn trẻ mà sao tự dưng nghễnh ngãng thế này.”
Cù Yến Đình lườm xéo Lục Văn.
Nhưng mắt phượng lườm xéo người ta như cây thương giả của diễn viên tuồng, như chiếc gai nhọn của bông hoa hồng. Chưa kịp thấy đau thì đã bị thu hút, để rồi tăng lòng can đảm, dám lấn tới gần.
Tiếng chuông lặp đi lặp lại đến hồi cuối cùng, Cù Yến Đình cầm điện thoại lên, nhận cuộc gọi.
“Yến Đình, anh đây.” Nhâm Thụ đi thẳng vào chủ đề: “Có bận không, chỗ cậu sao rồi?”
Cù Yến Đình đáp: “Đang đi trên đường, sắp tới nơi rồi.”
Nhâm Thụ lo lắng bảo: “Anh xem dự báo thời tiết thấy Trùng Khánh đang mưa to, nên vội vàng gọi cho cậu hỏi một chút.”
“Ừ, mưa cả ngày nay.” Cù Yến Đình nói: “Vừa khéo, khỏi cần xe phun nước.”
Ngoài miệng anh nói đùa thế, nhưng tình hình thực tế không được lạc quan đến vậy. Cảnh trời mưa sợ nhất mưa thật, rất nhiều chuyện không thể nắm bắt, thước phim quay ra có thể sẽ khác xa dự tính.
Đêm nay phải quay một cảnh quan trọng —- tai nạn trong mưa.
Cảnh này chiếm cứ cả một con đường ngoài đời thật, mấy tháng trước đoàn phim đã khảo sát, chọn lựa, đệ đơn xin phép quay chụp đến các ban ngành liên quan của địa phương. Sau khi phê duyệt thì không thể đổi ngày, chỉ được phép quay xong trong thời gian đã hẹn.
Nhâm Thụ hỏi: “Có phải dùng được kịch bản phân cảnh nữa không?”
“Tôi đang muốn nói chuyện này đây.” Cù Yến Đình nói: “Mưa khá to, phải sửa cả ánh sáng và góc độ, sửa một chỗ mà ảnh hưởng đến toàn bộ, kịch bản phân cảnh của cậu chắc không dùng được nữa rồi.”
Nhâm Thụ hiểu điều ấy: “Ngoại cảnh có nhiều biến đổi, kịch bản phân cảnh của anh cũng không toàn diện hết được. Yến Đình, không cần biết thế nào, cậu nắm quyền quyết định, quay được thì quay, nếu khó quá thì thôi, chờ anh về nghĩ cách sau.”
Giọng nói ồm ồm của Nhâm Thụ vang rất xa, non nửa cái thùng xe nghe thấy hết. Lục Văn vừa lật kịch bản vừa hóng hớt, nghe Nhâm Thụ nói vậy thì động tác lật giấy chậm lại.
Hắn thấy Nhâm Thụ nói đúng lắm.
Trời thì tối mưa thì to, quay ngoại cảnh là một thử thách khó khăn. Cù Yến Đình đường đường là một tổng biên kịch kiêm nhà đầu tư, cần gì phải khổ thế, cùng lắm thì đệ đơn lần nữa, sau này quay bù.
Nhưng Cù Yến Đình đáp rất bình thản, thậm chí nghe khá phóng khoáng: “Cậu về không cần nghĩ cách đâu, cứ xem phim là được rồi.”
Không lâu sau khi cúp điện thoại, xe RV giảm tốc, chậm rãi đỗ bên lề đường. Xuống xe đi thẳng 50m là khu vực quay chụp đêm nay.
Màn hình điện thoại lóe sáng liên tục, Cù Yến Đình ấn vào một box chat, gửi tin nhắn: Bảo vệ máy móc, kiểm tra xe, cáp treo và thiết bị bảo hộ.
Các tổ lần lượt trả lời “Đã rõ”.
Trong tiếng thông báo tin nhắn rộn ràng, Lục Văn nhìn Cù Yến Đình thoát khỏi app, khóa màn hình, đút di động vào túi quần, một loạt hành động như nước chảy mây trôi, khác hoàn toàn với dáng vẻ ì ạch khi nghe điện thoại ban nãy.
Cù Yến Đình cầm ô, định xuống xe đi quanh quanh khu vực quay chụp.
Mở cửa xe ra, cơn gió lạnh lẽo ẩm ướt ùa vào trong. Lục Văn co đầu rụt cổ, thắt chặt dây mũ áo hoodie, thả đầu dây bằng kim loại vào miệng ngậm.
Ngoài cửa sổ, Cù Yến Đình bung ô bước đi, mép ô bị nước mưa đập vào run bần bật, thỉnh thoảng lật ngửa lên.
Tôn Tiểu Kiếm đóng cửa lại: “Ôi mẹ ơi, lạnh chết mất!”
Lục Văn cắn đầu dây kim loại, mông cọ cọ mặt ghế. Không hiểu sao hắn muốn xuống xe xem. Tuy hắn không phải đạo diễn nhưng cũng phải quay phim, chắc có lý do để xuống chứ nhỉ?
Màn mưa dày đặc, hắn không thấy bóng Cù Yến Đình đâu.
Cửa sổ thủy tinh bị hơi nước che mờ, Lục Văn rút khăn giấy ra lau, nhưng nhoáng cái lớp mới lại phủ lên, dần dần, khăn giấy ướt sũng vứt đầy bàn.
Đến lần cuối cùng, hắn dùng bàn tay quệt hơi nước, trong giây lát tầm nhìn rõ ràng, hắn thấy Cù Yến Đình trở về từ cách đó không xa.
Lục Văn gọi: “Anh Bằng, pha thêm cốc cafe nữa!”
Lý Đại Bằng đáp lời: “Pha cho cậu ngay đây!”
Lục Văn nằm sấp trên bàn, giả vờ vẫn đọc kịch bản suốt từ nãy tới giờ.
Cù Yến Đình lên xe, quay về chiếc ghế dài nhỏ. Áo khoác ẩm ướt, mặc vào lạnh hơn nên anh cởi ra. Cốc cafe còn thừa một nửa đã nguột ngắt, anh không chạm vào, hai tay khoanh trước ngực.
Lý Đại Bằng bưng một cốc cafe vừa pha xong, nóng hôi hổi đặt cạnh tay Lục Văn.
Lục Văn nói: “Anh Bằng, em đọc thoại rát hết cả họng, muốn uống hạt đười ươi cơ.”
“…” Lý Đại Bằng sắp gọi hắn là ông cố đến nơi rồi.
Chờ tấm ngăn đóng lại, Lục Văn đẩy cốc về phía trước: “Thầy Cù, nếu không chê thì anh uống đi.”
Cù Yến Đình vươn tay ra nhận lấy. Tay Lục Văn chưa kịp rút về, bụng ngón tay dí vào thân cốc nóng rát, còn đầu ngón tay chẳng may chạm phải ngón tay Cù Yến Đình, lạnh như băng.
Hắn nhìn Cù Yến Đình chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi mỏng manh, bèn hỏi: “Em cho anh mượn quần áo mặc nhé?”
Đến Trùng Khánh không mang nhiều quần áo dày, nhưng Cù Yến Đình vẫn định bảo “Không sao đâu”, kiểu thời tiết thế này rất dễ làm bẩn quần áo, anh không muốn nợ nần ai.
Nhưng Lục văn đã bước tới bên giường, lấy cái áo len màu tím khói da trắng mặc vào sẽ trắng, màu lúa mạch mặc vào sẽ đen, còn da đen mặc vào sẽ thành gà đen. Hắn đoán Cù Yến Đình để bụng điều gì, vì vậy cố ý lấy cái áo này.
Sau đó hắn cố ý nói: “Mượn quần áo chỉ là phụ thôi, chủ yếu em muốn xem thử da trắng mặc vào sẽ ra sao.”
Cù Yến Đình mặc áo len bên ngoài áo sơ mi. Hơi rộng, bả vai tụt xuống tận vết tiêm vắc xin trên cánh tay, tay áo dài tới gan bàn tay, chỉ lộ mười ngón tay thon dài.
Màu áo cân xứng với màu da, trông vô cùng điềm đạm.
Người ta mặc rồi, Lục Văn rụt mắt lại, cúi đầu đọc kịch bản.
Cù Yến Đình cũng lấy giấy bút ra, khảo sát khu vực quay chụp, anh định thiết kế lại kịch bản phân cảnh. Tốt nghiệp khoa đạo diễn gần mười năm, đây là lần đầu tiên trong mười năm ấy anh vẽ kịch bản phân cảnh một cách danh chính ngôn thuận.
Trước khi đặt bút, Cù Yến Đình trầm ngâm nhìn trang giấy trống. Lục Văn lặng lẽ ngước mắt, nhìn ngòi bút đối diện, hắn lo Cù Yến Đình đổi nghề lâu quá nên không quen tay.
Đột nhiên, Cù Yến Đình đặt bút kẻ ô vuông, đánh số thứ tự ống kính, cảnh quay, cách quay, nội dung chính, sắp xếp số giây của từng cảnh. Anh nghiêng mặt cúi đầu, chiếc bút trong tay nhanh nhẹn lưu loát lấp đầy cả tờ giấy trắng.
Dành ra nửa giây, anh hỏi: “Đọc xong kịch bản chưa?”
Lục Văn giật bắn, chột dạ lật lật mấy trang, nhưng không chịu thu tầm mắt lại. Hắn nhìn Cù Yến Đình thiết kế liền một mạch xong kịch bản phân cảnh, đổi sang tờ giấy khác, rồi gập hai ngón tay gõ lên mặt bàn như lúc đánh bài thắng tiền.
“Anh muốn bao nhiêu?” Lục Văn hỏi theo phản xạ.
Cù Yến Đình nói: “Có thước không?”
Lục Văn rút một cây thước trong túi bút đen sì ra, đưa cho anh: “Anh định vẽ gì thế?”
Cù Yến Đình không trả lời, đặt thước lên giấy vẽ vài đường thẳng. Vẽ xong khung sườn khu vực, lấy vòng tròn đặc ruột và rỗng ruột làm cột mốc, đường nét đứt và nét liền làm kết nối.
Anh đang vẽ sơ đồ dàn cảnh. Thể hiện rõ ràng vị trí nguồn sáng, phương hướng chiếu sáng tương ứng với từng ống kính một, sự thay đổi nét mặt của nhân vật cần được chiếu sáng.
Cù Yến Đình vẽ liền mạch xong xuôi, vén ống tay áo lên nhìn đồng hồ, đoán chừng các tổ đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.
Anh mở nhóm công việc, gửi tin: Bắt đầu thôi.
Chỉ chừng ba giây, Tôn Tiểu Kiếm mở tấm ngăn ra, gọi: “Ông cố ơi, stylist gửi tin nhắn, hai phút sau sẽ tới đây.”
Cù Yến Đình giũ áo khoác mặt lên người, một tay kéo khóa, tay kia thu gom giấy tờ kịch bản, xuống xe trước.
Stylist tới nơi, Lục Văn thay áo trong giữ ấm và chống thấm nước, bên ngoài áo trong quấn vài lớp màng bọc thực phẩm, cuối cùng mặc quần áo quay phim.
Cảm giác màng bọc thực phẩm quấn quanh người rất rõ nét, xuống xe, Lục Văn lết tới khu vực quay phim như Pharaong sống dậy.
Đeo cáp treo, thử độ an toàn, khớp diễn trước khi quay.
Lục Văn và diễn viên đóng thế vào vị trí, bắt đầu chính thức quay.
Trong màn mưa dày đặc, Diệp Tiểu Vũ lao sang đường, Diệp Sam đuổi theo cậu, hai anh em tranh chấp dưới mưa. Gió to quá, chiếc ô trong tay Diệp Sam bị hất bay xuống đất.
Diệp Sam giữ chặt Diệp Tiểu Vũ, hai người giằng co nhau, toàn thân ướt đẫm nước.
Đằng xa, một chiếc xe ô tô bảy chỗ lao tới như bay, đèn pha phả ra ánh sáng trắng chói lòa.
Màn mưa như dải ngân hà đổ ngược, chẳng nhìn rõ cái gì. Đột nhiên, Diệp Tiểu Vũ mất thăng bằng trong lúc giằng co lôi kéo kịch liệt, Diệp Sam ngã vật sang bên cạnh, còn cậu ngã ra đường cái.
Cậu hoảng sợ ngẩng đầu lên, ánh sáng chói lóa ngay trước mặt, không còn chỗ trốn nữa.
Thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, Lục Văn bị dây cáp treo ngược lên, chà sát trên mặt đường văng ra ngoài theo một đường cong thấp.
Chỉ trong chớp mắt, Lục Văn nện người lên đệm.
Đầu óc tức thì choáng váng, hắn từ từ khép hai mắt lại, nghe tiếng lốp xe mài lên mặt đường thành tiếng két chói tai, nghe tiếng mưa rơi tầm tã mãi chẳng ngừng…
Trong đống âm thanh lộn xộn, hắn nghe thấy một tiếng bước chân hoảng hốt đến gần.
Mưa như ngừng rơi, Lục Văn nheo mắt mở ra, trông thấy chiếc ô che trên đỉnh đầu.
Hắn lẩm bẩm gọi: “Thầy Cù…”
Cù Yến Đình che ô cúi người xuống, vừa mới hô dừng, Lục Văn vẫn nằm đó không nhúc nhích. Anh hỏi: “Có cử động được không? Ngã mạnh quá à?”
“Không sao.” Lục Văn trả lời: “….Em không nghe thấy anh bảo dừng.”
Cù Yến Đình xác nhận lại: “Không sao thật chứ?”
Lục Văn gật gật đầu, mặt hắn ướt nhẹp, giọt nước trượt trên trán, run run rẩy rẩy lăn xuống. Lúc giọt nước sắp lọt vào mắt, Cù Yến Đình bỗng vươn tay, quệt hốc mắt hắn.
Bàn tay ấy chẳng ấm áp gì cho cam nhưng mang theo sức mạnh của một người đàn ông, như vớt hắn ra khỏi nước lạnh.
Mãi tới khi được Tôn Tiểu Kiếm đỡ dậy, Lục Văn mới hoàn hồn.
Hắn khoác vai đối phương, núp người dưới tán ô, vừa đi vừa nói nhỏ: “Vừa nãy Cù Yến Đình sờ mặt em cơ.”
Tôn Tiểu Kiếm: “Thì sao?”
Lục Văn bảo: “Em cảm giác hình như thấy em bị ngã, anh ấy xót lắm.”
Cù Yến Đình đã quay về bên máy quay, thản nhiên chùi tay lên áo khoác ẩm ướt.
Khang Đại Ninh hỏi: “Thầy Cù, thấy thế nào?”
“Kém lắm.” Cù Yến Đình nói: “Rơi chưa đủ mạnh, làm lại lần nữa.”