Mới gửi được 2 phút, biên kịch Kiều làm việc ở studio đã reply, hỏi có tiện nói chuyện hay không. Ban đầu Cù Yến Đình định giám sát quay phim, nên đã hẹn trước sáng mai liên lạc, nhưng giờ đã về rồi thì anh gọi thẳng luôn.
Cuối tuần Hiệp hội nghệ sĩ truyền hình Trung Quốc mở một cuộc họp nghiên cứu và thảo luận về tác phẩm do studio của Cù Yến Đình chế tác. Anh cắt cử biên kịch Kiều đi họp, nên bàn trước một vài vấn đề.
Trông số những người tham gia có một vị giáo sư họ Ngô, Cù Yến Đình dặn biên kịch Kiều mời giáo sư Ngô ngồi lại một lát.
Biên kịch Kiều là một người phụ nữ thẳng thắn nhưng không kém phần tinh tế, trong lúc nói chuyện cô xen vào một câu: “Biên kịch Cù, khó chịu trong người à? Nặng tiếng thế.”
Cù Yến Đình trả lời “Buồn ngủ” qua quýt, sau cùng anh nói: “Nếu bên giáo sư Ngô đồng ý thì báo ngay cho tôi biết.”
Biên kịch Kiều nói: “Ok, anh đừng có kiểu không nghe máy là được.”
“Cô đừng đùa nữa.” Cù Yến Đình đáp, không lo lắng về vấn đề này cho lắm: “Không được thì cứ gọi nhiều vào.”
Cúp máy, Cù Yến Đình úp sấp màn hình điện thoại lên ghế sô pha và khép laptop, xung quanh chỗ ngồi chỉ còn sót lại ánh sáng vàng cam của ngọn đèn sàn. Ngồi trong bóng tối, thính giác bỗng nhạy bén vô cùng.
Một chuỗi tiếng chân vang lên ngoài hành lang, thảm dày đến thế cũng không ngăn nổi tiếng động, chứng tỏ người đi nặng nề chậm chạp. Nhân viên phục vụ có yêu cầu rất nghiêm khắc, không được phép gây ra tiếng ồn.
Tiếng bước chân từ xa tiến đến, chậm rãi tới gần cửa phòng, sau đó dừng bên ngoài, không khó để đoán là đồ ngốc vừa xong việc nào đó.
Để lộ cảm xúc ngay tại studio khiến Cù Yến Đình mất mặt, nên anh tạm thời không muốn quan tâm đến cái đồ làm anh mất mặt. Vươn tay, anh tắt đèn sàn đi.
Mắt mèo hoàn toàn tối đen, bàn tay định ấn chuông của Lục Văn khựng giữa chừng.
Hắn nhìn chằm chằm biển số phòng 6206 mà xoắn xuýt, Cù Yến Đình đi ngủ rồi hả? Hay là phát hiện ra hắn đứng ngoài cửa nên dùng cách ấy để tránh mặt?
Xoắn xuýt một lúc lâu, Lục Văn tự thấy mình ngu quá, bất kể là cái nào thì hắn cũng không nên bấm chuông. Hắn buông thõng tay, nhưng không quay người về phòng 6207 ngay mà cứ tiếp tục nhìn chằm chằm biển số phòng 6206, như muốn nhìn thấu thứ gì đó.
Bên dưới bóng cây, chỉ mình hắn nghe thấy câu trả lời đầu tiên của Cù Yến Đình —- tôi không cần.
Em bảo vệ anh. Tôi không cần.
Lục Văn đứng đó lâu ơi là lâu, không hề gõ cửa, không hề lên tiếng, suy nghĩ rối bời như mớ bòng bong, hoang mag đứng phạt ngoài cửa phòng Cù Yến Đình.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng Lục Văn đã bắt đầu làm việc, hóa trang, quay phim, làm từng công việc một cách tuần tự. Mọi thứ ở stuido vẫn như thường, nhưng thực ra đến cả chị gái đưa cơm cũng đã biết tối hôm qua hắn làm tổng biên kịch tức giận bỏ đi.
Sẩm tối kết thúc công việc, Lục Văn lên phòng hóa trang ở tầng hai để thay quần áo, lúc đi ngang qua 101 hắn dừng lại, cửa khóa, cả ngày nay Cù Yến Đình không tới đoàn phim.
Vẫn còn tức à?
Không muốn gặp hắn ư?
Trong lòng Lục Văn bện một nỗi sầu, thu dọn đồ đạc xong rời khỏi đoàn phim, trên đường đi càng gần đến khách sạn hắn càng bức bối khó chịu.
Về đến khách sạn, Lục Văn lại đứng ngoài cửa phòng 6206. Hắn không hề băn khoăn chuyện Cù Yến Đình có muốn gặp hắn hay không và chẳng nghĩ ngợi sẽ nói gì, thấy mắt mèo sáng đèn bèn đưa tay bấm luôn chuông cửa.
Cù Yến Đình đang ngồi trong phòng sách, tiếng chuông cửa vừa vang lên, anh gõ nhầm một chữ trên bàn phím. Anh không gọi phục vụ phòng, không đặt cơm tối, thế là anh tiếp tục làm việc chẳng thèm để ý.
Cứ thế, chuông cửa kêu ầm ĩ liên tục mười mấy tiếng như bị hỏng.
Bị cắt đứt mạch suy nghĩ, Cù Yến Đình ngửa người tựa vào lưng ghế, bực bội bóp bóp mi tâm. Nghe cái cách bấm chuông ngu ngốc thế này là anh biết ai ở ngoài cửa rồi.
Chuông kêu thêm năm sáu tiếng nữa rồi dừng.
Cù Yến Đình vừa thở hắt một hơi thì tiếng đập cửa ầm ầm vang lên. Anh nửa không chịu nổi, nửa không biết phải làm sao, đành đứng dậy khẽ chân bước ra ngoài huyền quan.
Ngay lúc anh đặt tay lên nắm cửa thì tiếng đập bỗng im bặt.
Nhìn qua mắt mèo Cù Yến Đình thấy Lục Văn cúi gằm mặt, đang xoa xoa đốt ngón tay đỏ hồng vì gõ cửa. Nếu tay đã đỏ thế kia thì chắc sẽ ngoan ngoãn quay về phòng thôi.
Anh bỏ tay khỏi nắm cửa, lùi lại xoay người toan về phòng sách.
Cù Yến Đình mới đi được hai bước, sau lưng chợt có tiếng sột soạt nho nhỏ ngay mép cửa. Anh dừng bước quay đầu lại, tìm kiếm nguồn gốc của tiếng động, và rồi anh bỗng mở to hai mắt.
Bên dưới khe cửa có một tờ giấy đang được nhét vào.
Cù Yến Đình bước tới, ngồi xổm xuống nhặt lên. Đó là một tờ giấy dòng kẻ ngang bình thường, mép giấy lởm chởm dấu vết bị xé từ vở ra, bên trên viết bốn chữ to —- Em là Lục Văn.
Phản ứng đầu tiên của anh là học hành ấm ớ nhưng chữ viết thì đẹp phết.
Bấy giờ, tờ giấy thứ hai được nhét vào, viết rằng: Xin lỗi về chuyện tối qua.
Tờ thứ ba nối gót theo sau: Em không cố ý xúc phạm đến anh đâu.
Nét chữ của tờ thứ năm nhạt hơn, là một câu hỏi: Anh có ổn không?
Cù Yến Đình xếp bốn tờ giấy thành một chồng, vô thức nhìn chằm chằm khe cửa. Một lát sau, không còn giấy nhét vào nữa. Anh khẽ khàng đứng dậy ghé vào mắt mèo nhìn ra ngoài, bên ngoài cửa chẳng thấy bóng ai.
Đi rồi?
Nhưng anh đâu nghe thấy tiếng cửa phòng 6207 mở.
Đóng chặt cửa phòng suốt một ngày một đêm, cuối cùng Cù Yến Đình cũng chịu mở cửa.
Ngoài cửa phòng anh, Lục Văn đang ngồi xổm ở đó, lưng đeo ba lô, tay cầm giấy bút, kê trên đùi cúi đầu viết lách. Cửa mở ra, hắn giật bắt người ngẩng đầu nhìn anh ngẩn ngơ.
Cù Yến Đình rũ mắt nhìn tờ giấy thứ năm trong tay Lục Văn.
Lục Văn đứng dậy, cách một cách cửa thì ổn, chứ giờ gặp mắt thấy hơi xấu hổ, nhất là Cù Yến Đình còn đang cầm bốn tờ giấy. Lục Văn vo viên tờ thứ tư nhét vào túi quần.
“Moi ra đây.” Cù Yến Đình nói.
Lục Văn chần chừ: “Tờ này không có gì đâu…”
Cù Yến Đình nói tiếp: “Tôi xem thử.”
Lục Văn đuối lý đành phải móc ra, ngoan ngoãn dâng lên. Cù Yến Đình nhận lấy, mở tờ giấy đầy nếp nhăn, nhìn dòng chữ lờ mờ.
Quả nhiên chẳng có gì hay ho, trên đó viết: Đù má, bút hết mực.
Cù Yến Đình không phản bác được, nhưng cửa đã mở và đứng đây gặp mặt nhau rồi, tuy rằng một trong một ngoài như ranh giới Sở – Hán.
Một lúc lâu sau anh nói: “Sao cậu ấu trĩ thế, tưởng đang quay phim hay gì.”
Trên cổ Lục Văn đeo túi sách, hắn ngồi xổm lâu quá nên chân tê rần, một chân chống một chân duỗi sang ngang, nhìn đần không chịu được. Hắn hít hít mũi, vừa lơ mơ vừa rối rắm trả lời: “Em chỉ muốn làm anh bớt giận thôi.”