Lê Thu Vũ cũng Chu Dũng gấp, vì nam nhân là Xà Kiếm Môn lĩnh chủ, cũng là sư phó lão đầu của hai cái Chu Dũng cùng Tần Đức Thọ.
Lê Thu Vũ trong lòng có suy nghĩ, lúc trước Xà Kiếm Môn lĩnh chủ – Lục Tiểu Sơn, cùng sư phó mình quan hệ cũng không tệ lắm, nhưng ba ngày trước sư phó cho hung thú mài răng, cái Lục Tiểu Sơn thúc thúc này dường như muốn ép mình, đoạt cả Bích Kiếm Môn.
Lý Thành Thiên gấp, khi hắn thấy được Lục Tiểu Sơn dùng khinh công chạy tới, cũng không phải khinh công, đây là ngự kiếm.
Kiếm khí dưới chân Lục Tiểu Sơn biến mất, đưa hắn nhẹ nhàng đáp xuống.
Lý Thành Thiên quả quyết mình nhìn không sai, đây là kiếm khí.
Ngự kiếm phi hành… Bằng kiếm khí.
Đậu xanh nó cái này cũng quá được đi, di chuyển bao xa không tốn kinh phí nha.
Làm cho trong người hắn muốn học ngự kiếm phi hành khí thế càng thêm sôi nổi, phải học được chiêu này.
Nếu Bích Kiếm Môn không có… Hay là theo như lời Chu Dũng, gia nhập Xà Kiếm Môn là được rồi.
Nhưng chỉ có ba người gấp nha.
Vì Tần Đức Thọ… Vốn là chưa hay sư phó mình tới, lần đầu công kích không thành, liền lao ra chặn lấy Lý Thành Thiên, hai gò má phồng lên, từ trong miệng đẩy một ngụm độc khí vào giữa mặt Lý Thành Thiên.
Lần này chỉ có một người gấp, Chu Dũng gấp.
Chỉ cảm giác một cỗ mùi hôi khó ngửi, Lý Thành Thiên đem bàn tay che miệng cùng lui lại, buồn bực nhìn Tần Đức Thọ. “Sư huynh ngươi là đang muốn làm gì?”
Mình vừa cứu hắn đây, hắn lại chơi “bẩn” với mình, nhưng đây là nước bọt vẫn là bã thức ăn.
Cái nương môn nó hoá ra Xà Kiếm Môn chuyên dùng thủ pháp một tuần không rửa miệng giết người nha.
Chu Dũng đi tới, trước cùng Tần Đức Thọ nhìn rõ gương mặt Lý Thành Thiên, cả hai cùng mộng.
Không trúng độc!
Phảng phất đang gặp quỷ.
Nhưng sau đó Chu Dũng thở phào, quay sang đánh vào đầu Tần Đức Thọ, âm thanh như đánh vào nồi sắt cho thấy phát lực càng không thấp, quát mắng. “Ta nói bao nhiêu lần, môn phái chúng ta lấy kiếm làm trọng, đường đường chính chính luận võ, ngươi làm được tới đâu rồi?”
Tần Đức Thọ không những cúi đầu nhận tội, mà còn quỳ xuống khóc lóc van xin. “Sư huynh ta sai, ta biết sai mà!”
Cũng may hắn liếc mắt đã thấy sư phó mình tới, nếu không chính hắn cũng không biết đã làm được tới đâu.
Lý Thành Thiên cùng Lê Thu Vũ nghẹn lời, hai tên này diễn kỹ vẫn là có chút thành tựu.
Chu Dũng thì không nói, nhưng Tần Đức Thọ hai hàng nước mắt đúng là xối xả.
Đừng nói hai người bọn hắn, Lục Tiểu Sơn nhìn vào liền biết là diễn kỹ, làm lão đầu còn không biết Xà Kiếm Môn ra chiêu như thế nào hay sao.
Vừa rồi Tần Đức Thọ xuất sử… Chính là Khẩu Xà Tâm Phật nha, độc dược ngấm vào tim chắc chắn không chịu nổi, giết người trong khoảng cách một gang tay, nếu trực tiếp hôn môi càng nhiều hiệu quả.
Bất quá cái đệ tử của mình còn quá non nớt, nhìn đối thủ vẫn đang sống sờ sờ đây.
Nhưng may mắn là không chết người, hạ độc thủ biến thành trò nghịch ngợm.
Lục Tiểu Sơn đi tới, nghiêm nghị nhìn hướng hai cái đồ đệ nói. “Các ngươi làm gì ở đây?”
Chu Dũng thỉnh an sư phó, sau đó nói. “Chúng ta luận võ, mà cái sư đệ này vừa vào Bích Kiếm Môn, đột nhiên có lòng tốt chỉ dạy hắn!”
Đột nhiên có lòng tốt?
Lý Thành Thiên kém chút bị hù sợ, cười chào Lục Tiểu Sơn, lúc này hậu bối như Lê Thu Vũ cũng tới thỉnh an.
Mặc kệ thỉnh an có chút lạnh nhạt.
Sư phó Lê Thu Vũ vừa mất, Lục Tiểu Sơn đã tới Bích Kiếm Môn tìm nàng, gọi nàng nhượng quyền môn phái cho hắn, còn nói là theo di nguyện sư phó nàng.
Tưởng nàng là đồ đần sao?
Các ngươi thấy qua người nào chết dưới miệng hung thú có di nguyện sao?
Hắn biết mình sẽ chết còn tới đó sao?
Mặt khác, Lục Tiểu Sơn âm thầm hãm hại, đuổi mấy cái sư đệ nàng đi nơi khác, cho nên Bích Kiếm Môn chỉ còn lại nàng.
Lục Tiểu Sơn lúc này không để ý Lê Thu Vũ, mà là nhìn chằm chằm Lý Thành Thiên. “Đệ tử mới nhập môn?”
Âm thanh vừa rồi, chính là của hắn trong lúc luận võ?
Ta còn tưởng các ngươi định tàn sát đâu.
Nhìn xem, đánh nhau tới rách áo.
Lý Thành Thiên ngại ngùng cười một tiếng, biết mình làm lại hơi quá trớn.