Nguyên Huyên nở nụ cười thân thiện, nhớ lại nói. “Vậy ngươi đi theo làm cái gì?”
Nghe vào, Tiểu Nguyệt ngược lại không tỏ ra khó chịu, vén tóc quay mặt về. “Đúng nha! Các ngươi đi sau lưng ta làm gì? Suốt ngày chỉ giỏi bép xép, mau lấy!”
“Nô tài…” Bình thường tiểu thư luôn bảo trì thanh mai tính cách, đột nhiên vì mấy mảnh tranh vẽ mà nhẹ nhàng nổi giận, hắc y nhân sắc mặt khó coi nhưng không thể làm gì khác, hung hăng ôm lấy đoàn tranh vẽ.
Lý Thành Thiên đi tới, quạt xếp nện trên lòng bàn tay, cười nói. “Người ta bỏ tiền mướn ngươi không phải mướn cái mặt đưa tang, làm việc vui vẻ một chút, nóng tính cũng dễ bị đau tim nha!”
Hắc y nhân sắp phải bỏ cuộc, ánh mắt như biết phun hoả dược bao lấy thân ảnh Lý Thành Thiên, cảm giác đốt cháy trong vòng phạm vi 5m.
Lý Thành Thiên cười đắc ý, khiêu khích vô cùng.
Dám động thủ sao, nhìn ngươi đã chướng mắt, không đánh ngươi tàn phế ta làm con ngươi.
Rốt cuộc hắc y nhân nhịn xuống, hai tay thành thật ôm tranh vẽ, tức giận muốn dùng cơ bắp siết chặt, nhưng lại sợ làm rách đồ vật.
“Chỉ có ngươi là tốt an phận nha! Im lặng là vàng.” Lý Thành Thiên nhìn qua một trong hai người còn lại, vừa ý nói.
Tiểu Nguyệt xen vào nói. “Hắn bị câm!”
“…”
Lý Thành Thiên xoay chuyển con ngươi, dời bước chân về hướng Tiểu Nguyệt, quạt trắng chỉ thiên như là bó nhang muốn cho vị đại thần này một vái. “Đa tạ Tôn tiểu thư! Hôm nay tiệm chúng ta mở khuyến mãi, mỗi cái bán ra một nguyên tiền.”
Mặc dù một nguyên tiền là khá nhiều, nhưng hắn biết người yêu nghệ thuật sẽ không màng tới giá cả, nghệ thuật nhưng vô giá.
Hắn không phải danh tác, nhưng Tiểu Nguyệt nếu thích bức tranh nhất định chấp thuận.
Mà mười hai mảnh tranh vẽ cũng là một ngân hai nguyên tiền.
Đừng nói cho Nguyên Huyên hồi hương, còn có thể đi du lịch một chuyến nha.
Cho đến vài giây sau đó Lý Thành Thiên nghe rõ ràng một đạo âm thanh. “Ha ha, ta nói là lừa gạt mà tiểu thư không tin ta? Mấy cái giấy chùi này mà bán một nguyên tiền, ngươi ăn cướp luôn đi!”
“Giấy chùi?” Tiểu Nguyệt quay đầu lại, giữa mặt nhíu thành chữ xuyên, khiến cho hắc y nhân im lặng.
Nguyên Huyên tỏ ra lúng túng định giải thích, nhưng không đành lòng nhìn qua Lý Thành Thiên, nghĩ hắn điên rồi sao, tới bản thân người bán còn có cảm giác cắt cổ quá sâu, bọn hắn đâu phải hoạ sĩ nổi tiếng mà cứ một bút là sinh tiền.
Lý Thành Thiên cũng có chút lo lắng, nếu trao đổi bất thành, chính tay mình cho tên kia ăn hết, từng cái nhét vào trong miệng hắn, không phải ta làm con ngươi.
Bất quá Tiểu Nguyệt lắc đầu, lẩm bẩm nói. “Không có nhan sắc, không biết ăn nói, đi đâu cũng bị người ghét mà! Nhưng bao nhiêu đây vẫn không thể đánh đi hình tượng của bản tiểu thư!”
Nói, Tiểu Nguyệt một bàn tay bạo lực đập trên bàn.
Lý Thành Thiên có chút cau mày nhìn trên mặt bàn bị chấn động, sau đó một đạo rực rỡ kim quang trực tiếp chiếu vào trong mắt hắn.
Nguyên Huyên cũng là giật mình không nhẹ.
Là một thanh vàng thỏi vuông vức!
Lý Thành Thiên nhìn lên, thở dài nói. “Tôn tiểu thư, bọn ta làm ăn nhỏ mà thôi, ngươi đưa vàng ta không biết lấy đâu ra trả ngươi tiền thừa?”
Nhìn thỏi vàng đủ kích thước lẫn trọng lượng, so giá trị hơn hẳn 12 nguyên tiền, lấy gia sản hắn cùng Nguyên Huyên cộng lại cũng chưa đủ.
Lại nói toàn bộ Lâm thị chưa chắc xuất ra nổi số tiền như vậy trả lại.
Tiểu thư ngươi dùng mắt nhìn ta không khỏi đánh giá quá cao đi.
Tiểu Nguyệt khoanh tay trước ngực, lắc đầu nói. “Không cần trả!”
Sau đó xoay người rời đi, hai cái cận vệ sửng sốt đành chạy theo.
Lý Thành Thiên nghi hoặc bốc thỏi vàng, tung hứng trên bàn tay, hắn cùng Nguyên Huyên nhìn nhau không nói một lời, tiếp theo nhìn lại bóng lưng ba người kia.
Chợt Lý Thành Thiên đưa đầu thỏi vàng hướng lên miệng, hung hăng dùng răng cọ xát một cái.
Cái đậu xanh là vàng thật!