Quân Mạc Tà thản nhiên lên tiếng, hắn cứ như vậy đứng dựa cửa, nhưng nếu là hắn không lên tiếng, thì trong phòng không có ai có thể phát hiện sự tồn tại của hắn!
Hải Trầm Phong cùng Tống Thương vội vàng đứng dậy nghênh đón.
-Một khi đã như vậy, hoàn toàn không thành vấn đề.
Hải Trầm Phong bình tĩnh sắp xếp toàn bộ vấn đề trong lòng mình một lần, sau đó trong lòng đã có dự định liền hồi đáp.
-Ta có thể hỏi một câu là tại sao không?
-Không vì cái gì cả, nhất định cần lí do sao?
Đường Nguyên trên mặt một trận co giật, cắn răng nói.
-Lí do đương nhiên không cần!
Quân Mạc Tà chậm rãi đi đến, mắt chú ý đến Đường Nguyên:
-Bất quá mập mạp ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút! Chúng ta có thể cuồng, có thể ác, có thể coi thường người trong thiên hạ! Nhìn chúng sinh như cỏ rác, nhưng, chúng ta không thể đánh mất lương tâm!
-Chúng ta muốn trả thù, phàm là sự tình gì cũng không thể thái quá! Người trêu chọc chúng ta, chúng ta đã giết rồi. Bất quá, oan có đầu nợ có chủ làm việc gì cũng phải có điểm dừng! Người Hoàng gia chính là quản giáo bất nghiêm! Những người khác, trong chuyện này tốt nhất cho vô tội. Chúng ta lần này chính là để cho ngươi hả giận, ta hi vọng ngươi có thể nắm giữ tốt điểm dừng! Ngươi cũng nói qua, chờ bọn họ đến thời điểm quẫn bách, ngươi sẽ gặp bọn họ! Ta hi vọng ngươi hiểu! Đương nhiên, ngươi khăng khăng muốn chu di cửu tộc nhà hắn, ta cũng không ngăn cản ngươi!
Quân Mạc Tà chậm rãi nói:
-Bởi vì ngươi là huynh đệ của ta! Ngay cả đến địa ngục làm ác ma, ta cũng cùng đi với ngươi!
Đường Nguyên trên mặt hiện vẻ thống khổ co giật một hồi, sắc mặt âm trầm không nói gì. Sau một lúc lâu, cất giọng khan khan nói:
-Yên tâm ta chỉ muốn cho bọn họ biết, một người đã làm sai chuyện gì, thừa hưởng sai lầm ấy, không chỉ có riêng một mình hắn. Đương nhiên, nếu bọn hắn không cảm thấy được, ta sẽ không để ý diệt bọn chúng luôn!
Quân Mạc Tà ha ha cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, không nói gì.
-Chỉ vì để cho ta một chút khẩu khí, ngươi cũng biết chỉ là một chút sức lực, ngươi liền quăng cho ta chín trăm triệu lượng bạc? Toàn bộ gia sản của ngươi?
Đường Nguyên bỗng nhiên có chút kích động.
-Bởi vì ngươi là huynh đệ của ta! Cho nên ta cùng ngươi điên một hồi! Chín trăm triệu lượng bạc có thể mua được một Đường Nguyên sao? Nếu có thể như thế, ta lập tức thu hồi lại.
Quân Mạc Tà hắc hắc cười.
Đường Nguyên mạnh mẽ xoay người sang chỗ khác, ha ha cười cười, lại nghẹn ngào trong cổ họng ho lên sặc sụa…
Hải Trầm Phong cùng Tống Thương đưa mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt, đều chứa một phần cảm động!
Vì huynh đệ mà xuất lực, xài một cái chín trăm triệu lượng! Đây là huynh đệ thuộc dạng gì? Từ xưa đến nay, mấy người có thể vì huynh đệ của mình, xài một phát chín trăm triệu lượng???
Đế vương có được không? Không được!
Đây là chín trăm triệu lượng, không phải chín lượng, cũng không phải chín trăm – chín ngàn lượng! Thiên Hương quốc là một quốc gia to như vậy. Một năm tổng thu của ngân khố, cũng không đến một vạn vạn lượng! (Một trăm triệu)
Thiên Hương quốc mười năm ngân khố quốc gia chỉ có thu không có chi, mới có thể có số này. Tiếp đó vì một người, vèo một tiếng toàn bộ xuất ra. Vì bằng hữu mà liều mạng, vì bằng hữu mà vung tiền như cỏ rác. Nhưng “chín trăm triệu lượng” chỉ dùng bạc cũng có thể nâng một tòa thành a!
Từ cổ chí kim chưa bao giờ có!
Bọn hắn cái gì cũng không nói nữa, lén lút đi ra ngoài, an bài chuyện tình mập mạp dặn dò. Để lại hai huynh đệ trong phòng.
Quân Mạc Tà ở phía sau bọn họ, thản nhiên nói:
-Diệp Cốt đan kia, các ngươi mỗi người, dùng trước một viên. Cảm giác có một chút hiệu quả, phỏng chừng có khả năng đề tăng không ít năng lực!
Hải Trầm Phong cùng Tống Thương quá đỗi vui mừng, cùng lên tiếng tạ ơn.
Nhìn thấy hai người rời đi, Đường Nguyên rốt cuộc thở dài một hơi. Tựa như dùng hết khí lực toàn thân, ngồi phịch ở trên ghế, hai tay bưng kín mặt.
Sau một lúc lâu, mập mạp đột nhiên nhảy dựng lên, lén lén lút lút nhìn khắp phòng, đi tới cửa thò đầu ra nhìn, sau đó như có chuyện lạ đóng toàn bộ cửa sổ lại. Hơn nữa nhân cơ hội còn dùng ống tay áo lau lau khóe mắt, hắn nghĩ Quân Mạc Tà không nhìn thấy được, nhưng Quân Mạc Tà nhìn thấy cũng thản nhiên như mình không thấy.
-Ngươi muốn làm gì thế? Tại sao phải lén lút như vậy!
Quân Mạc Tà kỳ quái nhìn hắn:
-Yên tâm, có ta ở đây, cho dù là thần huyền thậm chí là chí tôn thần huyền, cũng không có khả năng nghe lén chuyện của chúng ta.
-Vậy thì tốt rồi
Đường Nguyên thần bí cười hề hề sán lại:
-Tam thiếu, hình như có điều không hợp lý a.
-Cái gì không hợp lý?
Quân Mạc Tà nhướng cặp lông mày chế giễu.
-Hoàng thất phương diện không thích hợp, chuẩn xác mà nói, là hoàng thượng không thích hợp!
Đường Nguyên hơi thở có chút dồn dập:
-Ngươi từ phía nam bên kia bắt đầu, Thiên Hương từ bên này đi ra muốn tính kế với ngươi. Có thể nói là mọi sự đã chuẩn bị, chỉ chờ ngươi trở về, liền toàn lực đánh lén. Chỉ là sau khi ngươi trở về, vốn là ở ngoài cửa Thiên Hương đại sát tứ phương, sau đó mạnh mẽ cướp đi rất nhiều cơ nghiệp Mạnh gia, tiếp đó có hơn ba mươi quan viên bị giết li kỳ, mà những người đó là những người công kích ngươi sắc bén nhất! Tin tưởng dùng đầu gối để nghĩ, cũng biết người hạ thủ là ngươi! Cái này mà xét chính là tội lớn diệt tộc! Nhưng hoàng thượng đến nay không có nửa điểm động tĩnh, Ngươi không thấy kì quái sao?
-Ta phải cảm thấy kì quái sao?
Quân Mạc Tà nâng cằm lên, bầy ra một tư thế tự hỏi mình.
-Nhưng, từ ngày ngươi trở về, bệ hạ không có thượng triều!
Đường Nguyên lo lắng nặng nề nói:
-Tam thiếu, ngươi có khả năng phải chuẩn bị tâm lý, hiện tại tuy rằng Quân gia danh tiếng đang thịnh. Nhưng bệ hạ nếu như muốn nhổ cái gai Quân gia, vị tất là không có cách nào! Thực lực cả một quốc gia, chưa chắc cá nhân có thể đối kháng được!
-Chuyện này ta nhất định sẽ chú ý!
Sắc mặt Quân Mạc Tà nghiêm lên một chút.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành