Chỉ là tham dự phẩm rượu với mấy người, đặc biệt lại là hai người đại diện cho hai thế giới hiện đại và cổ xưa, cho nên có thể thấy được lần hội ngộ này phi thường hiếm có trong lịch sử.
Hơn nữa, tất cả những kĩ thuật ủ rượu cao cấp mà Quân Mạc Tà nắm trong tay đều là kinh nghiệm hàng nghìn năm đúc kết mới có được! Nhìn tưởng như đơn giản, nhưng vì cái “đơn giản” này mà lịch sử từng ghi nhận công lao của không biết bao nhiêu bậc tiền bối, nỗ lực không ngừng, người đi sau kế thừa những cái mà người đi trước để lại, tre già măng mọc, vui buồn lẫn lộn!
Ở nơi này so ra vẫn còn kém Trung Quốc cổ đại trong thế giới trước rất nhiều, vì vậy, đột nhiên được nhấm nháp hảo tửu của xã hội hiện đại Trung Quốc…
Đây là loại đả kích gì? Quả thực……Không thể tưởng tượng nổi….
Tống lão tam Huyền khí tu vi từ lâu đã đạt tới Thiên Huyền trung giai, cũng có thể được xếp vào số những tuyệt đỉnh cao thủ đương thời, đây là những người cao cao tại thượng mà thường nhân khó có thể xem nhẹ, nhưng hắn nào có coi trọng bản thân đâu, đối với hắn chỉ tâm niệm một câu nói”Ngoại trừ rượu, tất cả những thứ khác đều không quan tâm”. Nếu như không phải là hắn đem tinh lực nửa đời người vào rượu thì tin chắc rằng, thành tựu võ học của hắn tuyệt không chỉ có như bây giờ mà thôi!
Tống lão tam có lần vì nguyên nhân này mà cảm khái, nhưng cảm khái cũng chỉ bằng thừa. Tuy nhiên hắn lại có một phần vui vẻ, tin chắc rằng trong số những người cùng có niềm đam mê về rượu như hắn, thì thành tựu của bản thân về rượu đã đạt tới tầm “đăng phong tạo nghệ”, nếu hắn chịu đứng thứ hai, tuyệt đối không có người nào dám nhận vị trí thứ nhất. Từ trước đến nay hắn luôn vì thế mà kiêu ngạo, không ngờ ngày hôm nay lại đột nhiên phát hiện ra một loại tuyệt thế hảo tửu so với rượu của mình ngon hơn không biết bao nhiêu lần!
Tống lão tam hiện tại trong lòng chỉ còn lại khiếp sợ mà thôi?
Bây giờ trong mắt hắn Quân Mạc Tà chính là một ngọn thái sơn cao vút, chỉ có thể hình dung mà không thể nhìn thấy hết được sự hùng vĩ của nó. Quả thực hùng vĩ không gì sánh được, nguy nga tráng lệ vô cùng, người thanh niên này đúng là hóa thân của “Tửu thần” trên thế gian!
Trời ơi! Trên đời này không ngờ lại có một loại rượu ngon đến thế! Lại còn có người có thể ủ ra loại rượu như vậy! Người này không phải “Tửu thần” còn gì?
Vốn là một lĩnh vực được coi là niềm kiêu ngạo cả đời, thế nhưng chỉ trong chốc lát đã bị đánh bại hoàn toàn! Đả kích này đúng là đã làm sụp đổ toàn bộ lòng tin cả đời của Tống lão tam về loại rượu mà hắn ủ ra! Tinh thần suy sụp làm cho hắn có phần lảo đảo!
Trong tửu quán nhỏ bé lúc này hoàn toàn yên tĩnh, một lúc lâu, bốn người nhìn nhau. Vương gia mở miệng trước: “Hôm nay uống rượu này…. ” Trong lời nói dường như vẫn còn dư vị của mỹ tửu vừa rồi.
Còn chưa nói hết đã bị Tống lão tam cắt ngang: “Thật xấu hổ! Còn nói cái gì uống rượu? Rượu của ta so với rượu của vị công tử này, đúng như hắn vừa nói, là đồ bỏ đi! Hoàn toàn không có bất kì tư cách nào để đem ra so đấu cả, dù chỉ là một chút cũng không có, Tống Thương ta đã đi khắp thiên hạ, nhưng cho cuối cùng vẫn không biết được, trên đời vẫn có loại rượu như thế này tồn tại!”
Tống Thương thanh âm có phần kích động, càng nói càng lớn: “Tống Thương ta, tâm phục khẩu phục!”
Nói rồi đứng lên, trong mắt lấp lánh vẻ cuồng nhiệt, đi tới trước mặt Quân Mạc Tà, đột nhiên hai đầu gối đồng thời khụy xuống, vô cùng dứt khoát, dập đầu thật mạnh: “Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đồ đệ!”
Quân Mạc Tà vội vàng đứng đậy: “Cái này…”
Vương gia cùng Ưng Bác Không bốn mắt nhìn nhìn nhau!
Sau một lúc lâu, Ưng Bác Không mới nói: “Đúng vậy, thắng bại đã phân! Tống Thương bái vị tiểu huynh đệ này làm sư phụ, lấy trình độ ủ rượu của vị tiểu huynh đệ này mà nói, cũng không tính là bôi nhọ thanh danh của hắn. Càng không phải nhắc tới cái gì là nhục nhã cả!”
Yên tĩnh!
Quân Mạc Tà suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nở nụ cười, hào hiệp nói: “Không sai, đã như vậy, Tống lão tam, ngươi mau đứng lên đi. Ta nhận lễ này của ngươi.”
Cái này gọi là gì đây?
Ai nói không có bánh từ trên trời rơi xuống? Chuyện này so với quái sự kia có khác gì đâu? Vương gia đối với chuyện này rất chế nhạo, bản thân hắn muốn thấy chính là coi Tống lão tam sẽ chối cãi thế nào? Đường đường một Thiên huyền cao thủ, nổi danh siêu cấp sát thủ đứng đầu đương thời, có thể vì một vụ cá cược cỏn con thế này mà cam chịu bái sư không?… Nghe giống như một trò trẻ con vậy!
Bái sư, đây chính là đại sự cả đời a!
Tại thời đại này, “thiên, địa, quân, thân, sư” trong năm cái đạo ý làm người, mặc dù “Sư” đứng cuối, nhưng quyền uy so với bốn điều còn lại chính là đứng đầu, trên cả quân thần và thân sinh!
Một ngày làm thầy, cả đời là thầy! Phụ mẫu có ơn sinh thành dưỡng dục, nhưng sư phụ chính là người dẫn đường cho thành tựu bản thân cả đời!
Hơn nữa….!
Lấy thân phận cùng địa vị như của Tống Thương, làm sao có thể vội vàng bái một tên vô danh tiểu tốt như thiếu niên trước mắt làm thầy đây. Vương gia hiển nhiên đã đánh giá quá thấp niềm đam mê của Tống lão tam đối với rượu rồi! Đã là học thì không phân biệt trước sau, đạt giả vi tiên! Muốn cầu tinh hoa về rượu thì chuyện bái sư còn phải phân vân sao?
Nói thật, Quân Mạc Tà cũng bất ngờ với chuyện này, mới vừa rồi vẫn còn cân nhắc, nếu như Tống lão tam đổi ý, mình chỉ muốn châm chọc hắn vài câu là xong chuyện, ít ra hắn vẫn còn thiếu mình một cái nhân tình, mình cũng rộng rãi một chút bỏ qua là được, không nghĩ tới hắn lại quân tử như vậy….
Nhưng Quân Mạc Tà sẽ không già mồm cãi láo mà từ chối!
Tự dưng có thêm một Thiên Huyền cường giả bên cạnh, còn muốn từ chối sao, không nhận mới là đầu đất! Tuy rằng vị Thiên huyền cường giả này trong thâm tâm cũng chỉ nghĩ sẽ học tập cách nhưỡng rượu mà thôi, hơn nữa đối với bản thân mình như vậy xem ra vẫn không có khả năng được tín nhiệm, bộ dạng thần bí như vậy, có thể phía sau hắn còn có một lực lượng bí mật khác nữa, cho nên vị Thiên huyền cường giả này…
Thôi kệ, nghĩ nhiều làm gì. Chỉ cần ngươi nhận ta làm sư phụ, còn có thể trốn thoát được sao?
Quân Mạc Tà rất là hưng phấn, đột nhiên hắn phát giác mình hiện tại cần phải làm một tấm gương tốt, đồng thời phải có nghĩa vụ dạy dỗ đệ tử, chỉ một thoáng tất cả những gì trong sáng nhất trong tâm hồn đều được Quân đại thiếu phát dương quang đại tới mức triệt để, theo lẽ thường, việc nhân đức không phân biệt mình là ai, mà tất cả đều do mình quyết định hết.
“Ta nói này Tống lão tam, ngươi cũng biết tại sao ngươi thua chứ?” Quân Mạc Tà muốn đưa tay lên vân vê ria mép, làm ra bộ dáng đức cao vọng trọng. Tay vừa nhấc lên được nửa chừng mới chợt nhớ ra, mặc dù về sau khẳng định sẽ có, nhưng hiện tại hắn làm gì đã có ria mép mà vân vê, cho nên không biết làm gì khác hắn đành hạ tay xuống, giả bộ phủi phủi bụi bặm trên đùi.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.