Tuy không biết thủ lĩnh và tư tế đại nhân muốn dẫn bọn họ đi đâu, tuy bọn họ không có thú cưỡi, nhưng bọn họ lại đi không mệt, cơ hồ cứ cách hai giờ là sẽ nghỉ ngơi một lần, hơn nữa tốc độ đi cũng không mau, chỉ nhanh hơn tản bộ một chút, dù là nô lệ binh có sức khỏe kém cũng có thể kiên trì được.
Huống chi vị tư tế đại nhân nhân từ kia còn đặc biệt chú ý đến tình trạng thân thể của mỗi người, chỉ cần có ai không khoẻ, là có thể nằm trên một cái giường đơn giản được gọi là cáng, tư tế đại nhân còn dẫn các đệ tử của mình đi xem bệnh chữa thương cho những ai sinh bệnh. Thậm chí tư tế đại nhân còn phát cho mỗi người bọn họ một túi hương, đeo trên người có thể tránh bị muỗi đốt.
Sau một tháng rưỡi, tất cả các nô lệ binh đều cảm thấy có một chuyện rất kỳ quái xảy ra trên người bọn họ, tình trạng thân thể bọn họ chẳng những không vì đi bộ một thời gian dài mà yếu đi, ngược lại còn càng thêm khỏe mạnh, nội thương của vài người cũng đang lặng lẽ biến mất từng chút một.
Nô lệ binh xem đây là kỳ tích, cho rằng đều là ơn huệ mà tư tế đại nhân ban cho, trên thực tế quả thật đúng là như vậy.
Vì thế, ánh mắt của nô lệ binh khi nhìn Nghiêm Mặc chẳng những có sự tín nhiệm, mà còn có sùng kính và sợ hãi thật sâu.
Bọn họ sợ Nghiêm Mặc không phải bởi vì Nghiêm Mặc đáng sợ, mà là vì bọn họ đã dần dần xem Nghiêm Mặc là thần.
Ngoại trừ thần, có tư tế hay Đại Vu nào có thể khiến phần chi cụt của bọn họ tái sinh? Cho dù có vu giả như vậy, thì người nọ chắc chắn cũng không nhân từ và kiên nhẫn như Mặc vu đại nhân. Khi Mặc vu đại nhân dạy các đệ tử của mình còn nói những kiến thức về thảo dược và xem bệnh chữa thương mà chỉ có Đại Vu mới được học cho bọn họ.
Đại Vu như vậy biết đi đâu mà tìm?
Cũng chẳng trách người Cửu Nguyên lại kiêu ngạo vì Đại Vu và thủ lĩnh của mình, nếu đổi lại là họ… A, bọn họ cũng đã là người Cửu Nguyên, kỳ thật bọn họ không cần phải hâm mộ người Cửu Nguyên, bởi vì về sau bọn họ có thể sống như người Cửu Nguyên, bọn họ sẽ bảo vệ Cửu Nguyên và tư tế đại nhân, Cửu Nguyên và tư tế đại nhân cũng sẽ bảo vệ bọn họ.
Mà chỉ cần bọn họ đủ trung thành và nỗ lực, chỉ cần bọn họ có thể tích góp đủ điểm cống hiến, thân thể bọn họ cũng sẽ được khôi phục lại như lúc ban đầu giống Loa, đến khi đó bọn họ sẽ không còn tiếc nuối nữa.
Xem đi, Tư bây giờ đã chờ được kỳ tích của mình.
Có người thứ nhất và người thứ hai, thứ ba, thứ tư… sẽ còn xa sao?
Nghiêm Mặc bắt mạch cho Tư xong, trong đầu hiện lên sơ đồ thân thể của Tư sau khi rà quét.
“Không tồi, khôi phục rất khá.” Nghiêm Mặc buông tay, nói với Tư: “Anh có biết vì sao tôi gọi anh tới đây không?”
Tư sợ hãi lắc đầu.
“Bởi vì anh vẫn luôn giúp đỡ những người khác, Loa và mấy đứa còn nhỏ tuổi, cùng với mấy người sức khỏe không tốt lắm, dọc đường đi anh rất quan tâm chăm sóc bọn họ, như vậy rất tốt.” Nghiêm Mặc ôn hòa nói.
Tư đột nhiên nhanh trí, thành thật nói: “Trước kia tôi không dám, bây giờ tôi dám làm vậy là vì đại nhân ngài cho tôi can đảm để làm.”
Nguyên Chiến nghe thế, đột nhiên cảm thấy Tư rất có giá trị bồi dưỡng, nhịn không được nói một câu: “Trừ cái đó ra, còn bởi vì anh thường xuyên lan truyền các quy tắc Cửu Nguyên và lợi ích trong quân Mặc, đồng thời cũng rất tôn trọng và kính yêu Mặc.”
Vì để tiện xưng hô và quản lý nhóm nô lệ binh này, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc sau khi thương lượng đã quyết định tăng thêm cho Cửu Nguyên một quân đoàn nữa, tên là quân Mặc.
Tư không phải người ngốc, nếu ngốc, anh đã không được làm thủ lĩnh nô lệ và sống đến giờ, anh lại lần nữa thành thật chất phác nói: “Tôi cam tâm tình nguyện làm thế, bởi vì đại nhân và thủ lĩnh ngài thật sự rất tốt với chúng tôi, quy tắc Cửu Nguyên cũng rất tốt.”
Vẻ mặt Nguyên Chiến rất hài lòng: “Nhớ kỹ những lời anh nói hôm nay, quân Mặc chỉ trung với….”
“Về sau quân Mặc chỉ trung với Cửu Nguyên.” Nghiêm Mặc cắt ngang lời Nguyên Chiến, đè tay hắn lại: “Quân Mặc đời đầu là tình huống đặc biệt, trước tiên sẽ đi theo tôi. Nhưng bản chất của nó vẫn thuộc về quân Cửu Nguyên, chẳng qua về sau quân Mặc sẽ là những tinh anh trong tinh anh được bồi dưỡng như bộ đội đặc chủng.”
Tư không hiểu lắm lời Nghiêm Mặc nói, thấy hai vị đại nhân có chút mâu thuẫn, anh liền giữ im lặng.
Nguyên Chiến dùng ngón tay quẹt nhẹ lên cằm, tựa hồ như không đồng ý lắm với kiến nghị của tư tế đại nhân nhà mình.
Nghiêm Mặc thấy hắn như vậy thì đành phải nói rõ: “Tôi đã có hộ vệ, thần điện cũng có, này đã là lực lượng không nhỏ, đủ để bảo hộ tôi và thần điện rồi, nhiều nữa sẽ không tốt. Địa vị của tư tế và thần điện có thể đặc biệt, nhưng không thể áp đảo. Chúng ta… phải suy xét cho thế hệ sau.”
Nguyên Chiến tỉnh táo lại, khôi phục lý trí làm thủ lĩnh, miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi, đúng là hời cho tên nhóc Vu Quả kia.”
Nghiêm Mặc thấy Nguyên Chiến vừa há mồm liền định ra thủ lĩnh Cửu Nguyên đời sau, thực cạn lời mà liếc xéo hắn, nhưng cũng không phản bác. Chỉ cần Vu Quả có bản lĩnh đó, hắn cũng sẽ không cố ý cản trở đường của con trai, về phần con trai nhỏ…
Nghiêm Mặc sờ sờ bụng, chỉ cần nó có thể sống một cuộc sống vui vẻ là được.
Nguyên Chiến lấy cái tên quân Mặc cho đội nô lệ binh này đương nhiên là vì có tư tâm riêng, trong mắt hắn cái gì cũng không quan trọng bằng Mặc nhà hắn, ngay cả Cửu Nguyên cũng không thể so sánh được, cho nên dù hắn biết Nghiêm Mặc rất cường đại, vô cùng cường đại, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà muốn cho Nghiêm Mặc nhiều bảo đảm hơn.
Tiếc là Mặc nhà hắn quá bình tĩnh, quá lý trí, bây giờ Mặc lại càng trả nhiều tâm huyết hơn cho Cửu Nguyên.
Nguyên Chiến bất đắc dĩ cũng chỉ có thể đồng ý không tư hữu hóa quân Mặc, có điều, cứ như vậy hắn nghĩ không chừng quân Mặc tồn tại không được bao lâu thì đã bị đánh tan ra rồi phần vào các quân đoàn.
Nhưng Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc lúc này không nghĩ đến, biên chế của quân Mặc và cái tên của nó chẳng những có thể kéo dài dưới sự dẫn đường cố ý vô tình của Nguyên Chiến cùng Nguyên Đế, để giữ gìn sự thống trị của Cửu Nguyên, đặc biệt là giữ gìn quân đoàn trung thành nhất và lợi hại nhất cho dòng dõi con cháu của Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến.
Tương lai, uy danh của quân Mặc vang khắp thiên hạ, nếu không phải người Cửu Nguyên, đồng thời không phải người trung thành với dòng dõi con cháu thống nhất Nghiêm Nguyên thì không được tiến vào.
Mà Tư ngồi quỳ bên cạnh cảm thấy mình vừa nghe được một bí mật lớn, anh sợ hãi, đồng thời lại cảm thấy mình được tín nhiệm, đặc biệt là khi hai vị kia nói xong còn không cảnh cáo anh, điều này làm anh càng thêm một lòng với hai người—— hai người đã tin tưởng tôi như thế, vậy tôi cũng sẽ không phụ lòng hai người!
Đêm đó, Nghiêm Mặc lại lần nữa thi triển thần tích, những đốm sáng xanh tượng trưng cho sự sống vô vàn vô tận bao phủ lấy người Tư.
Tất cả các thành viên quân Mặc đời thứ nhất đều thấy được cảnh tượng này, bọn họ vẫn chưa ngủ, tất cả đều đang chờ kỳ tích phát sinh một lần nữa.
Kỳ tích thật sự lại xảy đến, quân Mặc đều mất ngủ.
Tư cho rằng mình sẽ không bao giờ kích động vì chuyện gì nữa, nhưng lúc được nhìn thấy và vuốt ve thân thể lại lần nữa hoàn chỉnh của mình, người đàn ông đã quá nửa hai mươi đột nhiên trào lệ trước mặt nhiều người như vậy, khóc đến không cách nào kiềm lại.
Mà tất cả đàn ông con trai ở đây đều hiểu rõ tâm tình của anh ta, Nguyên Chiến còn thổn thức: “Lúc trước may là không có thiến em.”
Nghiêm Mặc lập tức vung một cú tát vào gáy hắn.
Ngày kế, bầu không khí trong quân Mặc tràn đầy vẻ xốn xang vui mừng.
Mỗi một thành viên trong quân Mặc đều mang theo kỳ vọng vô hạn với tương lai, người vốn đã chết lặng nay không còn u ám nữa.
Loa là người đầu tiên, có thể nói cũng là ví dụ đặc biệt, nhưng sau đó có Tư, thành viên của quân Mặc rốt cuộc đã thật sự tin vào lời Liệp đại nhân nói —— bọn họ có khả năng hồi phục lại như trước.
Có lẽ tối hôm qua Nghiêm Mặc được hầu hạ sảng khoái, nên sáng nay nhìn ai cũng mang vẻ mặt ôn hoà, thấy bầu không khí trong quân Mặc khác với khi trước, hắn quyết định lại làm những người đáng thương này vui vẻ thêm lần nữa.
“Bởi vì lúc trước tôi chúc phúc cho toàn tộc Nhung, tiêu hao quá nhiều sinh mệnh. Chờ tôi bồi dưỡng một thời gian để hoàn toàn khôi phục thì sẽ chúc phúc cho mọi người, có lẽ không thể lập tức giúp mọi người phục hồi lại như trước, nhưng ba năm, chỉ cần mọi người trung thành với Cửu Nguyên, tôi thề nhất định sẽ khiến các bộ phận thiếu hụt của mọi người mọc trở lại.”
“Ngao ngao ngao ——! Tư tế đại nhân tại thượng! Cảm tạ tư tế đại nhân!” Quân Mặc lặng yên một lúc, sau đó bất chợt gào lên, tiếng gào khó có thể ức chế, tất cả đều vui tới điên rồi.
Nghiêm Mặc giơ tay, ngăn tiếng gào hét lại.
“Nhưng nếu về sau có ai phản bội tôi, phản bội thủ lĩnh, phản bội Cửu Nguyên, Tổ Thần và tôi sẽ thu hồi lại chúc phúc này, và cũng sẽ hạ trừng phạt, mà mọi người chắc chắn sẽ không muốn biết trừng phạt của Tổ Thần và tôi dành cho kẻ phản bội là gì đâu.”
Tất cả yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng không hề ồn ào. Các thành viên trong quân Mặc đột nhiên nghĩ tới ngày mà bên đất tộc Liệp truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, tất cả các thành viên của quân Mặc đều rùng mình một cái.
Đúng lúc này, Tư bước lên trước một bước, quỳ một gối xuống đất, lớn tiếng tuyên thệ: “Tôi, Tư, lấy chiến hồn thề, tuyệt đối không phản bội Mặc vu đại nhân, thủ lĩnh đại nhân và Cửu Nguyên, nếu làm trái lời thề, linh hồn tôi sẽ bị chúng thần xé nát, vĩnh viễn không cách nào trở về với vòng tay Mẫu Thần, vĩnh viễn chịu nỗi đau linh hồn!”
Lời thề này rất nặng.
Nhưng những người khác khi nghe Tư thề xong, liền không chút do dự mà cùng quỳ một gối, tay đặt trên ngực trái, cùng thề một lời đồng dạng.
“Rất tốt!” Nghiêm Mặc lại nở nụ cười: “Mọi người trung thành với chúng tôi, vậy tôi và Chiến cùng Cửu Nguyên cũng tuyệt đối sẽ không phụ lòng mọi người!”