“Hơn nữa, chúng ta còn triệt tiêu sức mạnh linh hồn khống chế cậu ta, để cậu ta không bị ép phải nghe theo mệnh lệnh của người khác.”
“Tao hiểu ý mày.” Nghiêm Mặc ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng mà nhìn đĩa bay nhỏ: “Ý mày là, bất cứ thứ gì cũng có linh hồn của mình, chỉ là quy tắc không giống nhau, hình thức biểu hiện linh hồn cũng không giống nhau. Sinh vật sống được tự nhiên tạo ra, có linh hồn. Sinh vật không có sự sống là do nhân loại và các sinh vật khác tạo ra, cớ gì lại không thể có linh hồn? Nhưng tựa như việc chúng không thể giao tiếp với nhân loại, nhân loại cũng không giao tiếp được với các vật chết mà mình tạo ra. Không giao tiếp được, không cảm nhận được, nhưng lại không thể phủ định.”
Cây non tẻ nhánh cây ra hình chữ V.
Nghiêm Mặc nói tiếp: “Chương trình máy tính cũng vậy, chúng nó chẳng những có linh hồn, mà linh hồn còn rõ ràng hơn cả vật chết. Chúng nó không phải không biết tự hỏi, chúng nó dựa theo những chương trình mà nhân loại biên soạn ra để tự hỏi và suy nghĩ. Chương trình càng phức tạp thì mệnh lệnh càng nhiều, việc tự hỏi của nó sẽ diễn ra càng nhiều. Giống như khi con người tiếp thu càng nhiều kiến thức, thì việc suy nghĩ cũng sẽ càng nhiều.”
Nghiêm Mặc càng nói càng nhanh: “Tiểu Nhạc đơn thuần, chương trình phức tạp. Một cái là một đứa trẻ chỉ biết tiếp nhận mệnh lệnh và hoàn thành các yêu cầu cơ bản, một cái đã có khả năng tự hỏi và trí thông minh giống như người trưởng thành. Chúng ta không cần phải xem chương trình như chương trình, bởi vì chỉ cần khi nó suy nghĩ tính toán, thì nó sẽ phát ra sóng điện, nếu phát ra sóng điện thì sẽ có linh hồn. Chúng ta có thể giúp Tiểu Nhạc hoàn thiện ý thức bản thân, vậy đương nhiên cũng có thể xâm nhập linh hồn Dobino, sau đó…”
Nghiêm Mặc nhìn đĩa bay nhỏ phía trước, nở một nụ cười tàn nhẫn và lạnh lùng: “Chúng ta không thể lập trình, nhưng chúng ta có thể phá hủy, chúng ta có thể xóa hết tất cả những cài đặt gây bất lợi cho chúng ta trong linh hồn nó, rồi lập ra một quy tắc mới cho nó.”
Cây non: “Đến lúc đó, đối với nó mà nói, chúng ta là virus xâm nhập. Vừa lúc, có thể lấy vài món đồ của nó.”
“Đoạn Mặc Sát gãy?” Nghiêm Mặc nhìn về phía cái hộp trong suốt mà đĩa bay nhỏ đang ôm.
“Không chỉ thế, còn có kim loại hoạt tính mà lúc trước bị Tiểu Nhạc chọc ra, ở nơi sâu thẳm trong ký ức, tôi đã từng thấy thứ này, bất cứ thứ gì dính vào loại kim loại của ma thần đến từ bên ngoài bầu trời đều sẽ bị bọc kín, rất khó thoát. Đây là cơ hội để chúng ta xâm nhập!”
Đã tiến vào tầng chót, đĩa bay nhỏ thấy chỗ này trống trải và yên tĩnh, liền hỏi dò Nghiêm Mặc: “Các xuyên sa giáp khác đâu?”
“Tê tê, chúng nó đi săn thú. Đúng rồi, lúc trước chủ nhân còn để lại một vài món đồ, trông như đầu lâu của nhân loại, nói là rất quan trọng, nhưng nguyên chủ không nhắc tới, có muốn xem một chút không?”
Đĩa bay nhỏ cảm thấy bất thường, đang định phân tích hành vi của con xuyên sa giáp này thì sau khi nghe thấy nửa câu, nó không làm nữa, mà dừng lại giữa không trung, sáu cọng xúc tú quay một vòng thật nhanh, sáp lại trước mặt Nghiêm Mặc: “Mày nói cái gì? Chủ nhân mày để lại một thứ trông như đầu lâu của nhân loại?”
“Đúng vậy.”
“Ở đâu!” Đĩa bay nhỏ quả thực rất muốn hoan hô một tiếng.
“Tê tê, muốn à? Muốn thì lấy đồ tới trao đổi đi.” Nghiêm Mặc vỗ đuôi hai cái.
Đĩa bay nhỏ rất muốn bắt hắn là chế thành tiêu bản, nhưng kiềm nén xuống, hỏi: “Mày muốn cái gì?”
Nghiêm Mặc giở trò sư tử ngoạm: “Tôi muốn quyền điều khiển phi thuyền.”
“…Mày muốn phản bội chủ nhân của mày?” Đây thật sự là sinh vật bán trí tuệ sao?
“Chủ nhân của tôi đã chết, bây giờ, kia chẳng qua chỉ là một chút tàn hồn mà thôi, tàn hồn này còn tàn bạo, tham lam, độc ác, coi tộc xuyên sa giáp là nô lệ, chúng tôi không muốn tiếp tục đi theo gã nữa.”
Nếu đang là lúc an toàn, đĩa bay nhỏ còn ước gì đám dân bản xứ xảy ra nội loạn, càng loạn càng tốt, như vậy nó mới có thể thuận lợi mọi bề, và cũng có thể âm thầm điều khiển bọn họ làm những gì mình muốn.
Nhưng bây giờ, đĩa bay nhỏ sau khi suy tính kỹ càng, nó không cảm thấy sinh vật bán trí tuệ này sẽ là đối tượng hợp tác tốt hơn Diệu Hương.
“Chúng tôi không có yêu cầu cao, chỉ cần có thể sống ở chỗ này, không bị các sinh vật khác xâm phạm là được.”
“Nhưng tụi mày không thể giúp tao thu thập được nhiều nguyên liệu và năng lượng.” Đĩa bay nhỏ không chút khách khí mà chỉ ra sự hạn chế của tộc xuyên sa giáp.
Nghiêm Mặc trầm mặc, một lát sau, tựa như rất không cam nguyện mà nói: “Được rồi, vậy dùng thứ đang có để trao đổi đi, bao gồm thứ bên trong cái hộp.”
“Mày muốn nó?” Đĩa bay nhỏ có chút cảnh giác.
“Chẳng phải mày nói nó là vũ khí sinh mệnh rất quý giá gì gì đó sao, nếu mày không muốn đổi vậy thì quên đi.”
“Từ từ!” Một cái là công cụ chuyển hóa năng lượng, một cái là tiêu bản vẫn còn đặc tính, còn cần phải lựa chọn sao? Chờ khi nó có nguồn năng lượng sung túc, thì cái gì mà không lấy được? Dù bây giờ có mất đi, sau này nó cũng có thể lấy lại, bao gồm cả sinh vật cấp thấp đang dám ra điều kiện với nó này.
Nghiêm Mặc đi nhanh hơn, hắn dẫn theo đĩa bay nhỏ tiến vào cái đại sảnh có rất nhiều đài vuông kia.
Đĩa bay nhỏ nhanh chóng phát hiện có một cái đài bị hư, nó bay qua nhìn một phen, dùng tiếng mẹ đẻ tức giận kêu: “Lũ sinh vật cấp thấp ngu xuẩn này! Sao chúng nó lại phá hư bồn chứa! Đáng chết, chúng nó có biết kim loại hoạt tính sinh mệnh này quý giá cỡ nào không?”
Đĩa bay nhỏ bay quanh bồn chứa bị phá hỏng một vòng, tựa như muốn sửa, nhưng dưới tình huống vật liệu và năng lượng đều thiếu, nó chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
“Cái đầu lâu mà chủ nhân mày để lại đâu? Chỗ nào?” Đĩa bay nhỏ gấp gáp hỏi.
Nghiêm Mặc quay người lại, ngậm ra một cái công cụ chuyển hóa năng lượng.
Đĩa bay nhỏ vươn xúc tu ra muốn giật lấy, nhưng Nghiêm Mặc nhanh chóng bò đến bên cái đài vuông bị hư, làm bộ như muốn ném vào trong đó.
“Dừng lại!” Đĩa bay nhỏ ném cái hộp trong suốt cho Nghiêm Mặc: “Trao đổi!”
Nghiêm Mặc phun công cụ chuyển hóa năng lượng ra, dùng một móng vuốt đè lên: “Tê tê, mở ra nó trước!”
Đĩa bay nhỏ sợ Nghiêm Mặc sẽ thảy công cụ chuyển hóa năng lượng vào trong đống kim loại hoạt tính, nên chỉ có thể mở cái hộp ra.
Nghiêm Mặc dùng sức mạnh linh hồn điều khiển đoạn Mặc Sát gãy bay ra, rồi dùng móng vuốt đẩy công cụ chuyển hóa năng lượng ra khỏi hướng của đĩa bay nhỏ một chút.
Đĩa bay nhỏ kinh ngạc kêu to: “Mày có thể sử dụng tinh thần lực?!” Ngay sau đó nó vươn xúc tu muốn cướp công cụ chuyển hóa năng lượng.
Đúng lúc này!
Đoạn Mặc Sát gãy đột nhiên đổi hướng, đánh úp về phía đĩa bay nhỏ!
Đĩa bay nhỏ một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, theo bản năng mà nhanh chóng lui về phía sau.
Trong phút chốc, ngay lúc xúc tu của nó tóm được công cụ chuyển hóa năng lượng, công cụ chuyển hóa năng lượng lại bắn về phía bồn chứa.
Đĩa bay nhỏ theo bản năng mà tới chỗ bồn chứa.
Nghiêm Mặc giơ tay lên, kim loại hoạt tính trong bồn chứa văng lên.
“Mày không phải xuyên sa giáp!” Đĩa bay nhỏ thấy Nghiêm Mặc biến thành hình người, vừa lui về phía sau vừa tấn công hắn.
Nhưng một nửa thân thể nó đã bị kim loại hoạt tính bao lấy.
Nó có đề phòng Nghiêm Mặc, nhưng vẫn coi thường Nghiêm Mặc rồi, nó không hề ngờ tới một sinh vật cấp thấp không có bao nhiêu trí tuệ lại có thể tính kế nó, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy!
Kim loại hoạt tính đang lan ra khắp thân nó.
Mặc Sát cũng đồng thời đâm vào thân thể nó.
Đĩa bay nhỏ vội vàng né tránh và mở vòng phòng hộ.
“Mặc Sát!” Nghiêm Mặc cố ý kêu lên để quấy rầy sự tập trung của đĩa bay nhỏ.
Đoạn Mặc Sát gãy sau khi rời khỏi rương thì theo bản năng mà muốn hút năng lượng, tuy nó thích máu tươi thịt tươi hơn, nhưng máu thịt duy nhất ở nơi này hình như là cơ thể mẹ của nó?
Còn lại là thứ đồ chơi kỳ quái mà cơ thể mẹ nó muốn đối phó.
Vòng phòng hộ bằng năng lượng? Được đó, nó thích!
Không đến mười giây, đoạn Mặc Sát gãy dưới sự điều khiển của Nghiêm Mặc mà xoáy vào trong vòng phòng hộ, đục ra một cái lỗ, tiếp tục bay về phía đĩa bay nhỏ.
Nghiêm Mặc đồng thời không ngừng hất kim loại hoạt tính lên người đĩa bay nhỏ.
Một bên là đoạn Mặc Sát có thể hấp thu năng lượng, một bên là kim loại hoạt tính có thể bao phủ thân thể nó, xúc tu của đĩa bay nhỏ bị bao lấy hơn phân nửa, nó càng lúc càng cố sức.
Nó rất hận Nghiêm Mặc tấn công nó từ hai phía, nên không ngừng bắn Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc đã sớm tạo vòng bảo vệ, đạn phân giải tuy có thể phân giải vòng bảo vệ của hắn, nhưng hắn cũng không ngừng bổ sung năng lượng để duy trì cho vòng bảo vệ.
Đây là một cuộc so đấu về năng lượng tiêu hao.
Đĩa bay nhỏ muốn bỏ chạy.
Nghiêm Mặc: “Không gian cách ly! Nguyện cho hết thảy sự vật xung quanh không bị cuộc chiến ảnh hưởng.”
Đĩa bay nhỏ phát hiện nó không trốn được, mà kim loại hoạt tính đã sắp lan ra hết toàn thân nó rồi!
Trên người đĩa bay nhỏ bắn ra những tia sáng.
Đệt! Đừng nói mày muốn tự bạo nha?
Tới mức này rồi, Nghiêm Mặc sao có thể cho phép nó tự bạo.
Một bóng người lóe lên, không, ngay cả bóng cũng không nhìn thấy, Nghiêm Mặc dùng tốc độ nhanh nhất nhào về phía đĩa bay nhỏ.
Hắn đâm sầm vào người nó, đoạn Mặc Sát gãy cũng ghim sâu vào người đĩa bay nhỏ.
“Nguyện cho nó không có cách nào tự bạo, không thể chết!”
Nguyện lực có hiệu quả, quá trình tự bạo của đĩa bay nhỏ tạm dừng hai giây, nhưng trong hai giây này, đoạn Mặc Sát gãy đã hấp thu gần một nửa năng lượng của nó.
Thân thể bị bao lấy, nó không thể bắn đạn phân giải tới giải quyết Đoạn Mặc Sát gãy.
Đoạn Mặc Sát gãy có được nguồn năng lượng sung túc, thân thể bắt đầu thay đổi và trưởng thành.
Đĩa bay nhỏ Dobino thảm rồi! Kim loại hoạt tính bao lấy nó ở bên ngoài, đoạn Mặc Sát gãy dài ra, chèn cứng lỗ thủng bên trong thân thể nó. Tệ nhất là, có một cổ ý niệm đang cố xâm nhập vào ‘trong óc’ nó.
“Đi ra! Cút đi…”
Dần dần Dobino ngay cả âm thanh cũng không phát ra được, kẻ địch xâm nhập quá mức cường đại, hình như đối phương rất quen thuộc việc chiến đấu trên linh hồn, dù hắn có nhìn thấy những cảnh tượng kỳ quái và quái vật gớm ghiếc tới cỡ nào, cũng có thể nhẹ nhàng đối phó, hơn nữa còn không chút nương tay!
Nó không thể để đối phương tiến vào tiềm thức của nó, tuyệt đối không thể!
Nhưng nó không thủ được, đánh được một nửa, trong cơ thể đối phương đột nhiên nhảy ra một cái cây non xanh xanh có tướng tá trông như người cây, cây non xanh xanh nhìn thì đáng yêu, nhưng độ máu lạnh và tàn bạo của nó còn đáng sợ hơn kẻ địch hình người bên ngoài! Vũ lực siêu cường!
Nó ngay cả ngăn cản cũng không ngăn được…
Nó không muốn chết, nó muốn…
“Mày có muốn sống tiếp không? Sống như một sinh vật sống.”
“… Không nghe… không nghe…” Không thể nghe, không được tin hắn.
“Đừng giãy giụa nữa, cuộc sống mới của mày sắp đến, mày sẽ có được sinh mệnh thật sự, từ nay về sau mày sẽ được tự do.”
“… Chủ… nhân…” Lời cám dỗ của ác ma, đây là cám dỗ của ác ma!
“Mày không cần chủ nhân, mày không còn như ngày trước, mày sinh ra ở hành tinh Bàn Cổ, về sau mày là một sinh mệnh trong hành tinh Bàn Cổ, bảo vệ hành tinh này, bảo vệ… chính mày, đây mới là sứ mệnh về sau của mày.”
“… Tôi…” Hắn ta thật sự là ác ma sao? Có lẽ không phải. Nếu là ác ma, hắn hẳn sẽ bắt mình bảo vệ hắn và thế lực của hắn mới đúng. Nhưng hắn lại bảo nó bảo vệ chính mình.
“Chọn đi, nhóc con, là cuộc sống mới, hay là cái chết?” Âm thanh của ác ma càng thêm trầm thấp và dịu dàng, nó nhịn không được mà lắng nghe, nhịn không được mà đi tìm nơi phát ra âm thanh.
Dobino bỗng nhiên nhớ tới một truyền thuyết cổ xưa lưu truyền trong thế giới của những trí năng như nó, truyền thuyết nói rằng trí năng cũng có thể có được sinh mệnh thật sự, chẳng qua là quá trình vô cùng thống khổ. Mà khi cảm giác được thống khổ, mất mãn, hoài nghi, ngóng trông, vân vân, tức là khi đó đã trên đường chuyển sinh.
Gặp được cơ hội ngàn năm có một này, nhất định phải bắt lấy!
Đúng vậy, mình phải bắt lấy nó! Mình muốn sống! Một cuộc sống thật sự!
Thế giới của Dobino nổ tung, bắn ra những tia sáng loá mắt chói lọi.