Đúng rồi! Thiếu chút nữa quên mất!
Cây non nhét một quyển sách nãy giờ vẫn luôn cuốn vào tay Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc đã sớm chú ý tới quyển sách này, trước hết hắn nhìn qua sáu quyển sách trên kệ, hắn chỉ thấy có năm quyển.
“Đây là về cái gì?” Nghiêm Mặc cười, nhận lấy cuốn sách, mở ra.
—— Truyền thừa về năng lượng sinh mệnh!
Ầm! Có cái gì đó như nổ mạnh trong đầu Nghiêm Mặc.
Đây là một phần ký ức truyền thừa cực kỳ dài dòng, khi Nghiêm Mặc lại mở mắt ra, hai tròng mắt từ khi sinh Vu Quả xong liền trở nên đen ngòm không có tròng trắng đã khôi phục lại như trước.
Nghiêm Mặc nhìn về phía cây non trong lòng bàn tay, cảm giác thân mật cứ thế mà biểu lộ ra.
Thì ra mày chính là tao, tao chính là mày.
Sao lúc trước tao lại xem nhẹ sự tồn tại của mày chứ?
Có lẽ là vì mình không cảm giác được chính mình đi.
Cây non thấy Nghiêm Mặc đã hiểu rõ mối giữa quan hệ hai bên thì vừa lòng mà lắc lắc nhánh cây, nhảy xuống khỏi tay Nghiêm Mặc, uốn uốn éo éo chạy ra bãi đất trống, tự chơi một mình.
Nghiêm Mặc mỉm cười. Hắn đã biết rõ lai lịch của cây non, thì ra lúc trước Vu Quả tham như vậy, cướp gần hết năng lượng của khóa tinh liên vào người, kết quả lại bởi vì tiêu hóa không nổi nguồn năng lượng khổng lồ kia mà không thể không chia ra ba phần.
Vu Quả vốn chỉ muốn chia làm hai, một phần cho mình, một phần cho Đô Đô, tiếc là bây giờ nó căn bản không cách nào khống chế được cỗ năng lượng bàng bạc kia, chẳng những bị ép chia ra làm ba, mà phần lớn nhất còn chui ngược trở lại cơ thể mẹ của nó.
Đúng vậy, phần cội nguồn năng lượng sinh mệnh lớn nhất đã lựa chọn Nghiêm Mặc, cũng có nghĩa là xem hắn như cơ thể mẹ.
Mà khi phần cội nguồn này chọn dung nhập vào thân thể hắn, thì cả hai cũng đã là một thể. Mà mỗi một phần cội nguồn năng lượng sinh mệnh Vu Quả chia ra đều có ký ức truyền thừa của Vu Quả.
Quả Vu Vận vốn dĩ là thứ nghịch thiên, nó không phải thực vật cũng không phải động vật, nó đã tồn tại từ xưa, bản năng của nó đi cùng với cắn nuốt, bởi vì cả bản thân nó hầu như chính là năng lượng sinh mệnh. Thời viễn cổ, nó có một cái tên khác, thẳng đến khi vu giả xuất hiện, nó mới có cái tên cố định là quả Vu Vận.
Có lẽ Vu Quả cũng không ngờ tới, phần cội nguồn năng lượng sinh mệnh nhiều nhất lại không chọn nó, ha ha.
Này thật đúng là trong túi có chìa khóa mà còn đi nhờ thợ mở khóa.
Nghiêm Mặc buồn cười mà lắc đầu.
Cụ thể mà nói, cây non có được ký ức truyền thừa, mà những thái độ nhân tính hóa nó biểu hiện ra ngoài cũng xuất phát từ bản thân hắn.
Cây non giống như mất đi một đoạn ký ức quan trọng của mình, bởi vì chính hắn cũng không nhớ tới, vẫn luôn để ở cái góc nào đó trong đầu, thẳng đến khi chịu tác động bên ngoài, tiếp nhận thứ truyền thừa bạo lực của thần Sinh Mệnh, thì phần ký ức về việc cây non chính là cội nguồn năng lượng sinh mệnh và ký ức truyền thừa mới được kích hoạt.
Hiện giờ, phần ký ức truyền thừa kia của tộc Côn Bằng cũng biến thành một quyển sách, có điều, mở trang sách ra, bên trong ngoại trừ chương về thần Sinh Mệnh là có thể lật xem, còn những cái khác đều đen thui, phải, là đen thui, chứ không trống rỗng. Hắn cảm thấy chỉ cần nghĩ cách giải được, thì những ghi chép trên đó sẽ xuất hiện, có điều, Nghiêm Mặc tạm thời không để tâm đến cái này.
Hắn đã tiếp nhận truyền thừa hoàn chỉnh của cội nguồn năng lượng sinh mệnh.
So với truyền thừa của thần Sinh Mệnh, phần truyền thừa này càng như một nền tảng vững chắc. Giống như việc hắn biết về điện năng, truyền thừa của thần Sinh Mệnh nói cho hắn biết làm sao để mở chốt điện và sử dụng đồ điện, mà truyền thừa của cội nguồn thì nói cho hắn biết điện năng từ đâu mà đến, và làm sao mà được phát hiện ra, cùng với làm thế nào để sử dụng, vân vân.
Sự của thay đổi của biển hồn là một biểu hiện của việc sử dụng năng lượng sinh mệnh.
Thân hình Nghiêm Mặc lóe lên, xuất hiện bên tủ thuốc.
Mỗi một kệ trên tủ thuốc đều viết tên loại thuốc, kéo ra nhìn, bên trong cũng chứa thảo dược tương tự.
Lúc trước Nghiêm Mặc chưa bao giờ nghĩ tới việc kéo mấy cái kệ trên tủ thuốc, rồi lấy thứ bên trong ra, có lẽ khi đó hắn nghĩ nơi này chẳng qua chỉ là một hình tượng mà thôi.
Nhưng bây giờ, khi hắn nghĩ cái quấy thuốc đó hẳn có chứa thảo dược, thì tất cả quầy thuốc đều xuất hiện thảo dược.
Đây là một trong số những lợi ích của cội nguồn năng lượng sinh mệnh, hắn có thể tưởng tượng và cụ thể hóa một sự vật nào đó trong biển hồn.
Nhưng mà, khiến thảo dược xuất hiện không tính là gì cả.
Trọng điểm là, hắn có thể sử dụng những thảo dược đó để phối thuốc, thảo dược nơi này cũng là vật thể thật, quá trình luyện chế và kết quả luyện chế ở đây cũng vô cùng chân thật.
“Năng lượng sinh mệnh, nguyện lực, điểm tín ngưỡng, còn có năng lực thần huyết của thân thể này, có phải chúng nó có điểm chung không? Có thể dung hợp với nhau được hay không? Sau khi dung hợp sẽ biến thành cái gì?” Nghiêm Mặc giương giọng.
Cây non đang vây quanh cây Long Huyết chơi đùa đột nhiên đá cây Long Huyết.
Cây Long Huyết xui xẻo bị đá cho hu hu khóc thút thít.
Nghiêm Mặc: “…” Thật sự nghe thấy tiếng khóc.
Cây non lại đạp cây Long Huyết một cái.
Cây Long Huyết vừa khóc hu hu vừa chiếu một bức ảnh trên đỉnh đầu.
Cây non đắc ý lắc lắc, nó chính là lão đại ở đây, kẻ nào dám không phục, kẻ nào dám không nghe lời, nó liền đánh kẻ đó!
Nghiêm Mặc nhảy xuống, ngước nhìn hình ảnh, càng nhìn hai mắt hắn càng không thể rời khỏi.
Thì ra là thế, thì ra năng lượng sinh mệnh và điểm tín ngưỡng kết hợp lại còn có thể làm như vậy!
Hắn chẳng những có thể tạo thảo dược ở chỗ này, rồi thí nghiệm chế thuốc, mà còn có thể sử dụng điểm tín ngưỡng giúp hắn xác nhận hiệu quả của thuốc.
Không chỉ vậy, trước kia hắn phải chạm vào những vật thật thì mới có thể sử dụng điểm tín ngưỡng để trị liệu. Nhưng bây giờ đã có năng lượng sinh mệnh, hắn có thể trực tiếp biến ra những vật thật mà hắn đã từng chạm vào ở chỗ này!
Nếu hắn muốn trị liệu cho sinh vật nào đó, hoặc là nghiên cứu sinh vật nào đó, hắn có thể biến ra thân thể của đối phương trước, sau đó dùng điểm tín ngưỡng để lập giả thuyết trị liệu và nghiên cứu, thẳng đến khi hắn xác định được kết quả.
Trời ạ! Tổ Thần tại thượng!
Nếu như vậy, không chỉ có việc nghiên cứu chế thuốc là không bị máy móc lạc hậu của thời đại này khống chế, mà khi hắn muốn nghiên cứu sinh vật cũng không cần phải mở phòng thí nghiệm. Thậm chí nếu hắn muốn làm một cuộc giải phẫu lớn thì hoàn toàn có thể làm thử ở nơi này trước, sau khi xác định hiệu quả mới thực hành trong hiện thực!
Lại chờ khi hắn nghiên cứu ra phòng giải phẫu bằng cốt khí, thì phòng nghiên cứu hầu như không còn tất yếu nữa. Như vậy sẽ giúp hắn tiết kiệm được bao nhiêu điểm cặn bã đây?
Nghiêm Mặc kích động, tuy như vậy sẽ cần sử dụng rất nhiều điểm tín ngưỡng. Nhưng điểm tín ngưỡng trước kia hắn cực hiếm khi sử dụng, mà sau khi có nguyện lực, thì hắn càng xem điểm tín ngưỡng như râu ria, hiện giờ có thể sử dụng, dù sao vẫn tốt hơn là tăng giá trị cặn bã.
Hơn nữa, điểm tín ngưỡng của hắn tăng rất nhanh, bây giờ đã lên tới tám con số. Trong một thời gian ngắn tuyệt đối không lo không đủ dùng, hơn nữa, chờ khi hắn nghiên cứu ra nhiều thuốc hơn, thì điểm tín ngưỡng của hắn chỉ có tăng thêm càng nhiều.
Ngoại trừ nghiên cứu thuốc và sinh vật, kết hợp với năng lượng sinh mệnh và điểm tín ngưỡng, hắn còn có thể đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu hoa văn năng lượng, hắn có thể lợi dụng năng lượng sinh mệnh để tạo ra bất kỳ cảnh tượng nào mà hắn muốn, sau đó dùng điểm tín ngưỡng để phân tích giúp hắn.
Quả thực đây chính là môi trường nghiên cứu mà tất cả các nhà nghiên cứu đều tha thiết ước mơ!
Sau đó là nguyện lực, nguyện lực và năng lượng sinh mệnh dung hợp với nhau sẽ có hiệu quả như thế nào? Các loại năng lực của hắn dung hợp với nhau thì sao?
Cây Long Huyết đưa ra các loại khả năng, chúng đều cần hắn đi nghiệm chứng.
Sau khi nghiệm chứng xong, điểm tín ngưỡng của hắn bị trừ hết hai phần ba, nhưng hắn không đau lòng chút nào.
Bây giờ dù có tiêu nhiều hơn thì cũng đáng giá!
Đã có cơ sở lý luận, tiếp theo là thực hành.
Nghiêm Mặc đặt sách truyền thừa năng lượng sinh mệnh lại chỗ cũ, cầm lấy sách ký ức truyền thừa của tộc Côn Bằng, mở ra xem chương của thần Sinh Mệnh.
Trong chớp mắt, hắn lại xuất hiện ở cái vịnh kia.
“…Cậu thật sự chạy đi được, kẻ lười biếng và yếu đuối phải nhận trừng phạt nặng hơn nữa.” Cái đuôi rắn của Bạch Hi lại muốn quất Nghiêm Mặc.
“Gì?” Nhưng đuôi rắn chợt khựng lại.
Người mới vừa rồi còn đang đứng ở vách núi, sao hiện giờ lại không thấy đâu?
Hắn lại chạy đi nữa à?
Không đúng, y không cảm giác được rung chuyển của không gian, cũng không phát hiện ra vết nứt không gian nào, cậu ta vẫn còn ở đây!
Trên gương mặt nghiêm nghị của Bạch Hi lộ ra chút ý cười: “Rốt cuộc cũng học được cách che giấu rồi, không tồi. Như vậy chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo.”
Nghiêm Mặc lại xuất hiện, hắn quyết định xem đây là căn cứ huấn luyện chuyên dụng của mình.
Nguyên Chiến ở bên ngoài thủ suốt bốn ngày.
Trong bốn ngày này, bọn hắn đánh lùi nhiều đợt đánh lén.
Nếu không phải Tư Thản và Côn Bằng vương rất chắc chắn rằng Nghiêm Mặc không bị gì cả, thì Nguyên Chiến thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Côn Bằng vương nhịn hai ngày, không dám tới gần hắn chút nào, sau đó nhịn không nổi nữa, lấy cớ đi dạy Cửu Phong mà bay mất tích.
Theo như yêu cầu của Nguyên Chiến, Tư Thản đang canh giữ bên người Nghiêm Mặc vào giữa trưa hôm nay bỗng nhiên nhẹ thốt một tiếng.
Nguyên Chiến lập tức dừng huấn luyện, hắn cũng cảm thấy có gì đó là lạ.
Hai người cùng nhau nhìn về phía Nghiêm Mặc đang cúi đầu nhắm mắt ngồi xếp bằng.
“Năng lượng sinh mệnh biến mất rồi…” Vẻ mặt của Tư Thản trở nên lạ lùng.
Nguyên Chiến quỳ một gối bên cạnh Nghiêm Mặc, nhẹ nhàng sờ sờ má hắn: “Em ấy sắp tỉnh.”
“Sao cậu biết?” Tư Thản hỏi.
Nguyên Chiến: “Cứ biết thôi.”
Buổi chiều, quả nhiên Nghiêm Mặc tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, mới duỗi eo thì đã kêu ui da ui da, mặt mũi nhăn nhúm.
Nguyên Chiến đỡ lấy thân thể lảo đảo của hắn: “Làm sao vậy?”
Nghiêm Mặc nhíu mày, mặt khổ qua: “Chân tê rần, eo cũng đau quá!”
Nguyên Chiến quan tâm quá nên bị loạn, hoàn toàn quên mất năng lực khôi phục của Nghiêm Mặc vượt xa người thường, vội vàng nhấc tay xoa eo cho hắn.
Nghiêm Mặc nắm cằm hắn, hôn mạnh một cái ‘chụt’, sau đó đứng dậy: “Được rồi, không sao rồi.”
Vặn vặn eo, đá đá chân, bốn ngày duy trì suốt một tư thế, nếu không phải năng lực khôi phục của hắn tốt, bây giờ lại có thứ thuốc bổ tốt nhất, chính là năng lượng sinh mệnh, nếu không thì ngồi tới liệt nửa người chắc cũng có khả năng.
Nguyên Chiến sờ sờ môi, đứng dậy.
Tư Thản cũng đứng lên theo: “Có vẻ như, thu hoạch của cậu không tồi.”
Nghiêm Mặc cười ha ha, sự đắc ý của hắn quả thực không biết nên kể như thế nào mới rõ, nhiều bí mật không thể nói như vậy, thật là khổ mà, nhưng cũng thật là hạnh phúc!
Có Tư Thản, Nghiêm Mặc không thể kể rõ cho Nguyên Chiến nghe, chỉ ra hiệu cho hắn bằng ánh mắt ‘đợi chút nữa nói cho anh’.
Tư Thản thấy được ánh mắt kia, có chút hâm mộ, có một người bạn đời để chia sẻ bí mật thật tốt, có lẽ y cũng nên suy xét đến việc tìm một người.
“Đã bao lâu rồi?” Nghiêm Mặc hỏi.
Nguyên Chiến trả lời: “Bốn ngày.”
“Có người tìm được chúng ta không?”
“Có, thế lực còn sót lại của Thổ Thành đã phát hiện chúng ta, còn đánh lén chúng ta vài lần.”
Nghiêm Mặc phất tay, hăng hái nói: “Không lo chạy đi còn dám đánh lén? Đập chúng!”
Nguyên Chiến nhướng mày, tư tế đại nhân của hắn ăn thuốc bổ à?
Nghiêm Mặc dùng ngón tay vẽ một vòng, một con côn trùng đậu trên ngón tay hắn. Không biết hai bên giao lưu như thế nào, một lát sau nó liền bay đi.
Trong bụi cỏ phát ra tiếng lào xào lạc xạc, mấy con chuột con thỏ xuất hiện.
Nghiêm Mặc ngồi xổm nói: “Giao dịch đi. Tao muốn tìm được cửa ra vào của di tích ngầm, tốt nhất là có thể tìm được công chúa Diệu Hương, tụi mày biết công chúa Diệu Hương không? Nếu tụi mày giúp tao hỏi thăm và tìm được đối phương, vậy năng lượng, tao có thể cho tụi mày hai phần.”
Đầu ngón tay Nghiêm Mặc sáng lên, những đốm sáng xanh biếc lập lòe.
Mấy con chuột và thỏ lập tức mở to mắt, hận không thể nhào lên.
Nghiêm Mặc búng mấy đốm sáng ra, chúng liền dừng lại trên đầu mấy động vật nhỏ.
Đừng xem thường những động vật nhỏ đó, chúng nó đều là vương ở vùng phụ cận, nếu chúng nó không đặc biệt thì cũng sẽ không cảm nhận được sự khác thường trong năng lượng mà tới đây nhanh hơn các đồng loại khác của mình!
“Đi đi, tao chờ tin tốt từ tụi mày.”
Đội ơn năng lực câu thông của hắn! Nếu không thì dù hắn có năng lượng sinh mệnh thì việc câu thông cũng rất phiền toái.
Nghiêm Mặc cứ thế mà dùng năng lượng sinh mệnh hối lộ cho một đống sinh vật, hối lộ không lâu, chừng nửa tiếng, Nghiêm Mặc không phải con nào cũng nhờ, trước tiên hắn nói chuyện với chúng nó, xác định chúng nó có năng lực và biết về di tích ngầm mới đưa ra ủy thác và thù lao.
“Hiện giờ chỉ cần chờ tin tức là được, chắc không bao lâu sau sẽ có anh bạn nhỏ nào đó tới dẫn đường cho chúng ta, chúng ta chỉ cần đi theo là được!” Nghiêm Mặc vươn eo, toàn thân đều là cái mùi ‘tôi rất mạnh, tinh lực tôi dư thừa, nên tôi muốn đánh lộn’.
Nguyên Chiến nhìn nhìn hắn, ôm lấy cổ hắn, xoay mặt hắn qua, há mồm gặm một cái! Vừa rồi hắn đã muốn làm, vất vả lắm mới nhịn tới giờ.
Tư Thản đang kiếp FA: “…”