Nghiêm Mặc không nhìn tiểu Bạch Giác, mà tốt tính cười nói: “Đừng nóng vội, tôi biết Đại Vu đời sau đối với các người rất quan trọng, vừa rồi tôi đã hỏi thăm bên ngoài một chút, nghe nói tộc Bạch Giác trước mắt chỉ còn mình Đại Vu Á Lan, mà hai tộc khác vẫn có ba vị Đại Vu ba mắt như trước, phải không?”
Cừu Ân không trả lời, Nghiêm Mặc cũng không cần, nếu thông tin mà hắn nghe sai, thì chuyện có quan liên đến Đại Vu, Cừu Ân nhất định sẽ phản bác.
Đại Vu Á Lan giơ tay, tộc trưởng Cừu Ân phối hợp với ông mà chậm rãi ngồi xuống.
“Tư tế Mặc, ta gọi ngài như vậy được chứ?”
“Đương nhiên.”
“Nếu ngài đã biết được tầm quan trọng của Đại Vu đời sau đối với tộc ta, lại biết được Đại Vu đời sau tộc ta đang ở đâu, còn vào tới thần điện để gặp ta, vậy ta có thể đoán rằng ngài có điều muốn yêu cầu bọn ta không?”
“Tôi nói không có yêu cầu gì thì ngài tin không?”
“Không có yêu cầu gì?” Đại Vu Á Lan cười càng thêm hòa ái và hiền lành: “Ta đương nhiên nguyện tin tưởng ngài, vậy có thể cho ta thấy thành ý của ngài không?”
Nghiêm Mặc cười thân thiện, trông càng giống người tốt làm điều tốt không cần hồi đáp, cực kỳ dứt khoát mà nói ra hai chữ: “Được chứ.”
Đại Vu Á Lan có ổn trọng thế nào thì cũng không nhịn được mà có chút kích động, những người khác thì càng không cần phải nói, thân thể đều nhổm lên, nghiêng về phía trước.
“Nếu cậu có thành ý, vậy có thể nói cho bọn ta biết, Đại Vu đời sau của tộc ta đang ở đâu không?” Một trưởng lão kìm không được nói.
Nghiêm Mặc vươn tay chỉ vào tiểu Bạch Giác: “Xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Đây là Đại Vu ba mắt đời sau mà các người đang tìm.”
Mọi người lập tức chuyển mắt đến Tô Môn.
Lông tơ trên người Tô Môn liền dựng đứng, nó vội bắt lấy móng vuốt nhỏ của Cửu Phong.
Cửu Phong mở to cặp mắt phượng, hung ác trừng mọi người, đồng thời còn bá đạo uy hiếp: “Nhìn cái gì mà nhìn! Các người mà dám dọa Tô Môn nữa là đánh các người bây giờ!”
Đại Vu Á Lan nhìn chằm chằm Tô Môn không nói gì, những người khác thì mang vẻ mặt khác nhau.
Trưởng lão kia tức giận chửi nhỏ: “Vô Giác Nhân của đông đại lục, cậu đang đùa bọn ta đấy à?! Kia rõ ràng là một đứa trẻ Vô Giác!”
“A, xem tôi kìa!” Nghiêm Mặc vỗ trán một trán, miệng ngâm một câu mơ hồ không nghe rõ.
Mà khi hắn vừa ngâm xong, toàn bộ Bạch Giác Nhân ngồi trong đại sảnh đều đồng loạt đứng bật dậy.
Đại Vu Á Lan cũng không ngoại lệ.
Vẻ ngoại của đứa trẻ Vô Giác kia bỗng chốc thay đổi! Đặc thù vốn đã được che nay hiện ra toàn bộ.
Vừa rồi Đại Vu Á Lan nhìn thấy Tô Môn đã có chút hoài nghi, tuy Tô Môn không sử dụng sức mạnh linh hồn của nó, nhưng nó đến gần ông như vậy, mà một thằng bé sẽ không biết cách che giấu dao động sức mạnh linh hồn của mình, đồng thời, Đại Vu Á Lan cũng có ba mắt nên ít nhiều gì vẫn cảm nhận được sự khác thường.
Nếu không phải cái ông thấy và cái ông cảm giác không khớp nhau thì ông đã sớm khẳng định được thân phận của Tô Môn.
Hiện giờ không chỉ Tô Môn, mà bộ dáng thật của Cửu Phong cũng lộ ra.
Thấy sau lưng nhóc Cửu Phong có một đôi cánh nhỏ, trên đỉnh đầu là ba cọng lông chim màu vàng kim, các lãnh đạo cấp cao của tộc Bạch Giác tuy vô cùng kinh ngạc nhưng toàn bộ lực chú ý lại bị Tô Môn thu hút.
Ở giữa trán nó có một con mắt thứ ba khép hờ, tựa như đã mở nhưng vẫn chưa mở, trên đỉnh đầu có một cái sừng trắng ngắn ngủn, hai đặc thù này có muốn giả dạng cũng khó!
Đại Vu Á Lan hít sâu một hơi, lấy ra một vật từ trong cốt khí trữ vật, đích thân đi đến trước mặt Tô Môn, khom lưng, hòa ái đến không thể hòa ái hơn mà nói với nó: “Cậu bé, đừng sợ, ta sẽ không làm hại con, con thử sờ lên khối xương này đi.”
Nghiêm Mặc bị khối xương kia hấp dẫn, thấy bề ngoài của nó không khác gì cốt thừa, chính là một hộp sọ, mà nơi vốn là cái sừng lại được khảm một viên nguyên tinh màu đen hình trứng.
Giống! Quá giống.
Đây cũng là một cốt khí ghi chép truyền thừa sao?
Tiểu Bạch Giác quay đầu nhìn về phía Nghiêm Mặc, vẻ mặt ngốc nghếch, trong mắt hàm chứa ý cầu xin: “Sư phụ…”
Nghiêm Mặc xoa xoa đầu nó: “Đừng sợ, sư phụ ở đây, sẽ không để bất cứ ai làm hại con, đây hẳn là thứ dùng để nghiệm chứng thân phận con, mà bọn họ đều là tộc nhân của con, cũng sẽ không làm hại con, cứ sờ lên đi.”
Lúc này tiểu Bạch Giác mới đánh bạo mà vươn tay.
Tất cả Bạch Giác Nhân ở đây đều cảm thấy phẫn nộ và khiếp sợ khi Đại Vu ba mắt đời sau của bọn họ lại nghe lời một Vô Giác Nhân, nhưng bọn họ nóng lòng muốn biết đứa nhỏ trước mắt rốt cuộc có phải Đại Vu ba mắt đời sau hay không, nên tạm thời bọn họ không rảnh lo chuyện khác.
“Bộp!” Cửu Phong vung móng vuốt vỗ bay cái tay nhỏ của Tô Môn, thò móng vuốt của mình tới giành cái hộp sọ kia trước.
Lần này thì ngoài dự đoán của mọi người, Bạch Giác Nhân thấy Cửu Phong là con nít nên khó mà nói, Nghiêm Mặc thì lại căng thẳng, thậm chí hắn còn không kịp kêu ba chữ ‘đừng sờ loạn’.
Móng vuốt nhỏ của Cửu Phong đã chụp lên cái hộp sọ kia.
Nhưng cũng may là hộp sọ không có bất cứ phản ứng gì, nó không thừa nhận thân phận của Cửu Phong, cũng không tấn công Cửu Phong.
Nghiêm Mặc thở ra một hơi lạnh, cách Tô Môn, đánh nhẹ lên ót Cửu Phong một cái, tức giận mà vừa cười vừa mắng: “Thật quậy phá, tôi biết nhóc lo cho Tô Môn, nhưng thứ này là thứ mà tộc Bạch Giác dùng để nghiệm chứng thân phận, đối với tộc Bạch Giác không có tổn hại gì, nhưng không có nghĩa nó không làm hại chủng tộc khác, ông nhỏ Cửu Phong à, lần sau muốn sờ mấy thứ này thì trước tiên hỏi tôi có được không?”
Cửu Phong bị đánh nhưng lại không đau không ngứa, nó hoàn toàn không cảm thấy mình sai, còn đắc ý dào dạt nói: “Ta không sợ một cục xương đâu!”
Có lẽ bộ dáng đắc ý của ông nhỏ Cửu Phong quá đáng yêu, lại xuất phát từ hành động bảo vệ Tô Môn, Đại Vu Á Lan chẳng những không cho rằng nó ngỗ nghịch, mà các lãnh đạo cấp cao khác của Bạch Giác Nhân cũng nở nụ cười.
Tô Môn nhìn Cửu Phong, càng thêm không muốn tách khỏi nó.
Trong mắt Nghiêm Mặc là ý cười chợt lóe.
Có hành động bảo hộ này của Cửu Phong, bầu không khí trong phòng nghị sự cũng dịu đi không ít.
Chờ đến khi Tô Môn lại vươn tay ra, mọi người mới khẩn trương và chờ đợi, nhưng lại không còn tình trạng giương cung bạt kiếm ‘chỉ cần xác định thân phận là lập tức cướp người’ như vừa rồi.
Rốt cuộc, tay nhỏ của Tô Môn cũng chạm lên cái hộp sọ.
Đại Vu Á Lan buông tay ra.
Mà hộp sọ ngay khi vừa chạm vào tay Tô Môn thì cũng sáng lên một luồng sáng trắng nhu hòa.
Trong mắt Đại Vu Á Lan tràn ra vẻ vui mừng.
Trưởng lão ban nãy cũng nhảy dựng lên, vui sướng kêu to như một đứa trẻ: “Sáng rồi! Sáng rồi! Ha ha ha! Thần không vứt bỏ chúng ta, thần không vứt bỏ chúng ta!”
Có người thì quỳ xuống, kích động hô to: “Bàn A Thần tại thượng! Cảm tạ thần đã ban ân chúc phúc!”
“Thật sự là Đại Vu ba mắt đời sau của chúng ta!” Nhóm người hầu hẳn phải an tĩnh mà phụ trách việc hầu hạ bấy giờ cũng đỏ hốc mắt, quỳ xuống cảm tạ thần ban ân.
Cừu Ân và đám người Tát Mễ tuy không quỳ xuống nhưng cảm xúc cũng vô cùng kích động, bọn họ thật sự rất chờ mong Đại Vu đời sau xuất hiện, bọn họ đợi nhiều năm như vậy, cơ hồ như đã tuyệt vọng, hiện giờ tâm tình của bọn họ tựa như tìm được đường sống trong chỗ chết, không khoa trương chút nào.
Đại Vu Á Lan thì run rẩy, ông nhìn Tô Môn tựa như đang nhìn một của quý trên đời.
Ánh sáng trắng nhu hòa còn đang tiếp tục khuếch tán, dần dần bao lấy toàn thân Tô Môn.
Nghiêm Mặc chú ý tới Tô Môn mới đầu thì trợn tròn mắt, nhưng sau khi ánh sáng toát ra không lâu thì hai mắt nó liền nhắm lại, nhưng tay vẫn không buông cái hộp sọ ra, vị Đại Vu Á Lan kia vẫn nhìn Tô Môn tiếp tục cầm hộp sọ.
Từ thái độ của Đại Vu Á Lan và các Bạch Giác Nhân khác, Nghiêm Mặc có thể xác định rằng luồng ánh sáng kia vô hại với Tô Môn, nói không chừng còn có ích.
Cửu Phong thấy Tô Môn bị luồng ánh sáng bao phủ, liền lo lắng, vươn tay muốn kéo người ra.
Cũng may Nghiêm Mặc đã sớm phòng bị, hắn đã rời khỏi ghế của mình mà đi đến bên cạnh Cửu Phong, thấy nó vươn tay liền xách nó ôm vào lòng.
Cửu Phong quay đầu: “Mặc, Tô Môn sắp bị ánh sáng nuốt rồi!”
“Không, có lẽ nó đang tiếp thu truyền thừa bước đầu.”
“Thế à.” Nếu là tiếp thu truyền thừa thì không có gì đáng lo. Lực chú ý của Cửu Phong lập tức dời đi, nó giãy giụa muốn đi qua chỗ Nguyên Chiến, đến bây giờ nó còn nhớ mãi không quên việc tìm một người bạn đời trong hai quả oa oa kia.
Nghe thấy lời Nghiêm Mặc, Đại Vu Á Lan kinh ngạc mà quay đầu nhìn hắn một cái.
Nghiêm Mặc nhân cơ hội hỏi: “Chuyện này phải tốn bao lâu?”
“Phải xem năng lực thừa nhận của đứa nhỏ này như thế nào.” Đại Vu Á Lan trả lời: “Mỗi một vị Đại Vu ba mắt khi tiếp thu truyền thừa đều không có thời gian giống nhau, nhưng nếu lần đầu tiên tiếp xúc thì dài nhất cũng sẽ không vượt quá mười lăm phút.”
“Vậy là, Đại Vu của tộc Hữu Giác các người, hay là nói Đại Vu ba mắt đời sau của tộc Bạch Giác các người khi tiếp thu truyền thừa không hẳn phải ở lại bên cạnh Đại Vu đương nhiệm?”
Đại Vu Á Lan cảnh giác: “Xin lỗi, đây là bí mật truyền thừa của vu giả tộc ta, ngay cả khi cậu đưa Đại Vu ba mắt đời sau của bọn ta về thì bọn ta cũng không thể nói cho cậu biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ.”
Nghiêm Mặc phẫy tay cười: “Không cần căng thẳng như vậy, nếu tôi đã đưa Tô Môn về thì sẽ không cướp nó với các người đâu, tôi đã tiếp xúc với đứa nhỏ này một đoạn thời gian, rất thích nó, các người hy vọng nó được sống tốt, tôi cũng thế, tóm lại thì mọi chuyện phải xem ý nó, tôi sẽ tôn trọng mọi nguyện vọng của đứa nhỏ này.”
Không biết vì sao, Đại Vu Á Lan cứ cảm thấy những lời nói của đối phương là có ẩn ý, ông đang muốn hỏi kỹ nhưng chưa kịp mở miệng thì Tát Mễ đã nói trước: “Hy vọng cậu nói được thì làm được.”
Nghiêm Mặc cười nhạo: “Muốn tôi thề không?”
Mắt thấy bầu không khí lại sắp trở nên khó xử, Đại Vu Á Lan vội vàng ngắt lời: “Tư tế Mặc tôn kính, ngài đưa Đại Vu ba mắt đời sau của tộc ta về, ta đại diện toàn tộc Bạch Giác biểu đạt lòng biết ơn cao nhất đối với ngài, về sau ngài và chiến sĩ của ngài sẽ là khách nhân tôn quý nhất của tộc Bạch Giác ta!”
“Không dám nhận. Cửu Nguyên tôi cũng rất yêu hoà bình, hoan nghênh người Bạch Giác với thiên tính thiện lương tới làm khách.” Nghiêm Mặc tao nhã đáp lễ.
Vì bị gián đoạn, Đại Vu Á Lan gạt cảm giác không thích hợp vừa rồi ra sau đầu, dù sao thì Tô Môn đang ở bên cạnh ông, ngay trong thần điện, bọn họ có nhiều người như vậy thì sao phải sợ hai Vô Giác Nhân cướp người với bọn họ chứ?